Mạt Thế Từ Thoát Sinh Bắt Đầu

Chương 41: Chương 41




Tạ Ngưng khẽ híp đôi mắt, nơi khóe môi cô lướt qua một tia giễu cợt dường như có như không
Thật đúng là nhanh chóng, lúc này mới là ngày đầu tiên của tận thế, mà ngưu quỷ xà thần đã dũng mãnh tiến ra
Hai người kia hiển nhiên có chút bị dọa sợ, nhưng tinh thần vẫn nhìn có vẻ không tệ lắm
Đã nhiều năm không gặp ông ngoại, bà ngoại, Tạ Ngưng không khỏi có chút hoảng hốt, lập tức bước nhanh về phía trước
Chỉ là còn chưa kịp tới gần chiếc ghế mây, cô đã bị người khác ngăn lại
“Tiểu mỹ nữ là ai vậy
Không nghe thấy mấy ca đang nói chuyện à
Hãy tới đây đăng ký trước đã.” Một thanh niên nhuộm mái tóc vàng hoe, dáng vẻ lưu manh, tiến tới cười nói với Tạ Ngưng
“Là hội cứu viện của Tống gia các ngươi sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Hoàng Mao khoanh hai tay trước ngực, vô cùng hứng thú nhìn Tạ Ngưng, “Tình hình bên ngoài bây giờ đã thay đổi rồi, các ngươi biết chứ
Quái vật hoành hành khắp nơi.”
“Nếu như không có chúng ta kịp thời tổ chức cứu viện, phong tỏa toàn bộ trang viên của Tống gia các ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các ngươi nghĩ xem, liệu còn có thể có thôn trang yên tĩnh và hạnh phúc như bây giờ sao?”
“Hiện tại hội cứu viện sẽ thống nhất điều phối, quản lý toàn bộ vật tư của trang viên, hy vọng mọi người hãy hợp tác với chúng ta.”
“Hoàng Ca, chiếc xe này coi như không tệ.” Kẻ kia đưa tay gõ gõ cửa sổ xe bằng kính dày hai lớp, “Mở cửa xe ra, kiểm tra vật tư một chút, ta cảm giác bên trong này hẳn là có không ít hàng hóa.”
Tống Khả Hân trợn tròn mắt, “Các ngươi không phải là cái gọi là hội cứu viện nào cả
Các ngươi căn bản chính là cường đạo!”
“Ê cô mỹ nữ kia, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì đừng nói loạn a!”
“Chúng ta chỉ đang tiến hành đăng ký hợp pháp mà thôi, nhanh chóng phối hợp cho tốt đi.”
“Các ngươi là cảnh sát hay là nhân viên của cơ quan chính quy nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Hữu Chí cười lạnh, “Không thể nào làm loạn như vậy được chứ.”
“Cái gì mà làm loạn, chúng ta đây là đang cân nhắc vì sự an toàn của mọi người…”
“Hội cứu viện của các ngươi chỉ đăng ký vật tư và tổng điều tra nhân khẩu thôi sao
Không có đơn giản như vậy đâu phải không?” Tạ Ngưng cười xen vào, ngắt lời gã Tiểu Hoàng Mao đang gào thét
“Tiểu mỹ nữ hiểu chuyện đấy.” Hoàng Mao lắc lắc ngón tay, bên cạnh hắn lập tức có người đưa tới một quyển sổ nhỏ
“Căn cứ theo quy định của hội cứu viện Tống gia chúng ta, việc hợp pháp đòi lại một phần vật tư của mỗi nhà, và giao nộp phí bảo hộ theo tỷ lệ là cần thiết.”
“Ngoài ra, hiện tại mỗi hộ đều phải nộp lên một chiếc chìa khóa cửa chính, để cung cấp cho giám sát viên của hội cứu viện chúng ta có thể tùy thời tới cửa kiểm tra tình hình vật tư.” Hắn lại quay đầu chằm chằm chiếc xe dã ngoại, “Tất cả xe cộ đều phải nộp lên cho hội cứu viện để chuẩn bị bất cứ tình huống nào.”
Tống Khả Hân giận dữ, “Các ngươi chính là một đám cường đạo không biết xấu hổ, nói cái gì chó má nộp lên, ai cho các ngươi quyền lợi lớn đến thế để làm những việc này?”
Tiểu Hoàng Mao lạnh mặt xuống, “Tiểu nha đầu ngươi cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút.”
“Hân Hân, Hân Hân đừng nói chuyện, Hân Hân.” Hai người già ngồi liệt trong ghế mây kêu lên, trong mắt tràn đầy sự khủng hoảng và lo lắng
Tạ Ngưng cười với Tiểu Hoàng Mao, “Các ngươi đã dọa ông ngoại bà ngoại ta.”
“Vậy thì thật sự là xin lỗi.” Tiểu Hoàng Mao nhún vai, “Nguyên bản chúng ta không muốn động thủ, chỉ là hy vọng thôn dân rộng rãi hợp tác với hành động của chúng ta.”
“Trước hết thả hai vị lão nhân ra.” Người trẻ tuổi bên cạnh Tiểu Hoàng Mao thẳng thắn nhíu mày, “Hai lão gia hỏa này quá không phối hợp, chẳng những cự tuyệt đăng ký còn đóng chặt cửa lớn biệt thự.”
“Thái độ chống cự tiêu cực như của các ngươi là không được đâu, có biết không?”
“Cậu, cửa sắt đã khóa kỹ rồi chứ?” Tạ Ngưng đột nhiên quay đầu cười hỏi một tiếng
“Khóa kỹ rồi.” Tống Hữu Chí không rõ nội tình nên gật đầu
Một giây sau, chỉ thấy một đạo gai nhọn kim loại từ đầu ngón tay của cô cháu gái lớn chui ra, đâm thẳng vào bả vai của Tiểu Hoàng Mao
“A a a, a.” Giọng nói vịt đực của Tiểu Hoàng Mao gào lên
Tạ Ngưng bước nhanh về phía trước, một bàn tay quạt thẳng vào mặt hắn, “Câm miệng đồ ngu xuẩn!”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.