Khi Dư Du tỉnh táo lại, cánh tay đã bị nẹp cố định
Nàng giật giật thân thể, hành tẩu giang hồ hai mươi mấy năm, đây không phải là vết thương nặng nhất mà nàng từng chịu, nhưng lại là vết thương khiến nàng cảm thấy nhục nhã nhất
Nàng, "Vô Ưu nữ hiệp" lại bị chính con gái ruột bẻ gãy tay
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này nàng còn mặt mũi nào mà đi lại trên giang hồ nữa
May mắn là cái tay bị nắm chặt đến đau: nàng không thể ở lại Diêm Thành, chi bằng nhanh chóng rời đi, đợi sau này sẽ tính tiếp
Đang nghĩ, bên tai bỗng truyền đến giọng nói ôn nhu của Dư Quang: "Nương, người tỉnh rồi, con thật lo lắng cho người
Nghe được Dư Quang quan tâm, Dư Du không kìm được hừ lạnh một tiếng: "Ta không cần con giả mù sa mưa quan tâm, sao con không đi tìm cái vị Chu phu nhân mà con đặt trong lòng kia đi
Dù biết Dư Du không nhìn thấy, Dư Quang vẫn khẽ cười gật đầu: "Nương nói đúng
Dư Du nghiến răng ken két, vì sao lại là câu nói này
08 lặng lẽ hỏi Dư Du: "Túc chủ, cô chuyên dùng câu này để lôi kéo thù hận sao
Túc chủ đã từng nói với nó rằng, chỉ cần câu này vừa thốt ra, người nghe được chắc chắn sẽ gặp xui xẻo
Dư Quang không phản ứng 08, mà bỗng đứng dậy chuẩn bị rời đi
Nghe được tiếng Dư Quang kéo ghế, Dư Du đột nhiên lên tiếng: "Con đi đâu
Có lẽ cảm thấy mình nói lời không nên nói, Dư Du nhíu mày, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, mới như thể chấp nhận mà mở miệng: "Hai mẹ con chúng ta không thể ngồi cùng nhau tâm sự sao
Nghe được Dư Du nói những lời giống như cầu hòa này, giọng Dư Quang càng thêm dịu dàng: "Ngụy Vân Liên ở phòng bên cạnh nói mơ, con xử lý xong chuyện này sẽ trở lại
Dư Du vốn còn định hỏi Dư Quang xử lý chuyện gì, nhưng bên tai nàng nhanh chóng vang lên tiếng tát giòn tan, cùng tiếng khóc thảm thiết của Ngụy Vân Liên
Tim Dư Du nhói lên, hận không thể chạy đến thay thế Ngụy Vân Liên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
May mà Dư Quang cũng không chậm trễ quá lâu, đã quay về phòng của Dư Du: "Nương, người nghỉ ngơi đi, con ở bên cạnh bầu bạn với người
Dư Du cố gắng phun uất khí trong lòng ra: "Con làm thế để làm gì, dù gì nàng cũng là muội muội của con mà
Chỉ là Dư Quang tâm tính bị người dẫn lệch, dạy dỗ đàng hoàng thì Dư Quang hẳn sẽ nghe chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang cười gật đầu: "Nương nói đúng
Sau đó một lúc, gian phòng đột nhiên yên tĩnh
Bóng đêm dần lui, ánh mặt trời buổi sớm từng chút từng chút rải vào trong phòng
Trong khoảng thời gian này, Dư Quang ra vào phòng vài lần, mỗi lần đều đánh Ngụy Vân Liên kêu cha gọi mẹ
Dư Du càng nghe càng giận, cuối cùng không nhịn được quát Dư Quang: "Rốt cuộc con có lương tâm không, tại sao cứ phải giày vò muội muội con mãi vậy
Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói có người vì nói mơ mà bị đánh
Dư Quang vẫn nhẹ nhàng cười: "Nương, người thương Ngụy Vân Liên là vì đơn thuần yêu thích trẻ con, hay là vì chúng là con gái của chính thất Ngụy Hoài
08: "..
Đến rồi, đến rồi, túc chủ nhà nó lại mở chế độ đáp trả người khác rồi, không thể chừa cho người ta chút thể diện sao
Giọng Dư Du bỗng nhiên cao lên: "Con im miệng
Đáng tiếc, giọng cao của nàng cũng không có tác dụng gì
Dư Quang vẫn tươi cười tiếp tục: "Nương, nuôi con của người khác có phải đặc biệt nghiện không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Du bị lời của Dư Quang làm cho tức giận, đưa tay định chụp lấy thanh bảo kiếm của mình: "Con ăn nói linh tinh, con cái nghiệt chướng bất hiếu bất đễ, thậm chí còn không hiểu trắng đen, đạo lý luân thường nữa
Thấy Dư Du định chạm vào đồ vật, Dư Quang nắm chặt tay Dư Du: "Nương đừng tìm, con luôn ở đây mà
Cùng với tiếng xương cốt ma sát, Dư Du đau đớn hít vào
Dư Quang theo bản năng buông tay ra: "Nương, xin lỗi, con lại dùng sức quá tay rồi
Thật là, giờ nàng đầy lòng tự trách
08: "..
Chỉ cần túc chủ xin lỗi đủ nhanh, thì trừng phạt của hệ thống sẽ không đuổi kịp túc chủ nhà nó
Chỉ là tần suất xin lỗi của túc chủ cũng quá cao
Hơn nữa lại còn vừa nói xin lỗi vừa động thủ, nó thật sợ chương trình nhận định trừng phạt của chủ hệ thống bị túc chủ làm cho rối loạn mất
Dư Du trừng mắt nhìn Dư Quang, như thể hận không thể nuốt sống Dư Quang
Nhưng nghĩ đến ba đứa trẻ đáng thương kia, Dư Du cuối cùng vẫn nhịn cơn giận trong lòng xuống: "Dư Quang, con có gì cứ trút lên ta, Vân Liên chúng nó vô tội
Dư Quang vẻ mặt lạ lẫm nhìn Dư Du: "Nương, người đừng có dát vàng lên mặt mình, người chán ghét ba tỷ đệ kia còn hơn ai hết, hơn nữa người cũng biết chúng một chút cũng không chào đón người
Dư Du vốn còn đắm chìm trong cơn đau từ cánh tay truyền đến
Nghe xong lời này của Dư Quang, giọng nàng ngay lập tức cao vút lên: "Dư Quang, con im miệng
Đáng tiếc, tiếng quát của nàng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Dư Quang: "Nương, thật ra người giả vờ không giống chút nào, người nuôi chúng đơn giản chỉ là muốn Ngụy Hoài hối hận, tiện thể làm cho con của Ngụy phu nhân gọi người là nương
Ngực Dư Du đau nhói: "Nói bậy, nói bậy, con chỉ là đang nói bậy thôi
Thấy Dư Du tức giận, nụ cười trên mặt Dư Quang vẫn không đổi: "Nương, nghe thấy Ngụy Vân Liên một tiếng hai tiếng gọi di nương, trong lòng người có phải đặc biệt khó chịu không
Dứt lời, Dư Quang lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào nương lại muốn để bọn chúng ở lại Diêm Thành, còn mình thì một mình rời đi
Hóa ra là vì nghe không lọt tai
Người này từ trước đến nay khinh thường chuyện nói xấu sau lưng, có gì đều trực diện đối đầu cả
Nếu không sao nàng có thể nhìn thấy vẻ mặt tức muốn hộc máu của đám người đó
Dư Du nghe xong như muốn sụp đổ, nhưng vẫn cố gượng gạo vãn hồi chút tôn nghiêm cho mình: "Tính con sao lại trở nên như vậy, chúng là em trai em gái của con, con có trách nhiệm chăm sóc chúng, không thể ích kỷ như vậy
Nghe đến hai chữ ích kỷ, giọng của Dư Quang càng trở nên nhẹ nhàng: "Nương, từ trước đến nay con không có lòng trắc ẩn, không nuôi chúng cũng là lẽ đương nhiên, ngược lại là người đấy
Ánh mắt Dư Quang lại lần nữa rơi trên mặt Dư Du
Dư Du theo bản năng rụt cổ lại, nhất thời lại muốn Dư Quang đừng nhìn mình
Quả nhiên, chỉ thấy Dư Quang giơ ngón cái lên với nàng: "Nương thật là người tốt, lại bảo con nuôi ba tên phế vật mắt trắng này, chờ con nuôi chúng lớn lên, nương lại đến đón người, nương tính toán thật hay
Tất cả tâm nhãn trên đời đều mọc trên người mẹ nàng cả
Có một người mẹ thông minh như vậy, nàng thật sự cảm thấy vinh hạnh
Ngực Dư Du từng cơn đau nhói: "Dư Quang, sao con có thể nói ra những lời lãnh huyết vô tình như thế, là ai dạy con tùy tiện tổn thương chân tay anh em
Dư Quang vẻ mặt khó hiểu nhìn Dư Du: "Con không tổn thương chúng mà, con chỉ là không nuôi chúng thôi
Vấn đề lại quay về, ai quy định nàng nhất định phải nuôi ba cái đồ mắt trắng đó
Dư Du nghiêng người về phía trước, nuốt ngược máu dâng lên cổ họng trở lại: "Dư Quang, hiện tại con đã là thành chủ rồi, sao không thể chăm sóc ba em nhỏ yếu đuối này, chúng mất cha mẹ, đây là lúc chúng cần yêu thương nhất đấy
Dư Quang tủm tỉm đẩy kính: "Nương, người làm vậy là không đúng, chẳng phải là đang bồi dưỡng ba đứa trẻ này có thói quen giống như người yếu thế, tôi yếu thì tôi có lý à
Cuối lời, ánh mắt Dư Quang càng thêm chân thành: "Nương, là người sau này sẽ phải nuôi ba đứa con, người nhất định phải làm gương tốt, cho nên hôm nay con sẽ không giữ người lại ăn cơm đâu
Bây giờ dậy, chắc vẫn còn kịp giờ đi săn trong núi
Hy vọng mẹ có một buổi đi săn bội thu
(Hết chương này)