Nghe Dư Quang nói mình không phải đến đoạt suất danh ngạch, thôn trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Dư Hải có ý tưởng gì, dù sao ta cũng là trưởng bối của nó, nói ra ta giúp nó tham mưu một chút
Nếu là tham mưu, vậy dĩ nhiên là không nhất định có thể thành sự tình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong thôn nhiều nhà như vậy, đều là đồng tông, nhưng cơ hội ra mặt chỉ có mấy cái đó, cho ai cũng không được, ông cũng khó xử a
Dư Quang tựa hồ không hiểu ý của thôn trưởng, trên mặt mày đều mang ý cười: "Chúng con đều là tiểu bối, tự nhiên muốn đại gia gia giúp giữ cửa ải
Thôn trưởng lại lần nữa nhét tẩu thuốc vào bên hông: "Ngươi từ nhỏ đã hiểu chuyện, xem ra nhà ngươi tạm thời vẫn phải do ngươi chống lên thôi
Ngô Tiểu Hoa là khối bùn nhão không trát nổi tường, trước khi Tiểu Hải lớn lên, Dư Quang vẫn phải gánh vác sự tình mới được
Dù sao ông cũng lo lắng không được nhiều chuyện như vậy
Dư Quang cười đáp với thôn trưởng: "Đại gia gia nói phải
Chỉ cần có thể hỗ trợ làm việc, lão đầu này nói gì cũng được
Một hồi sau, nói xong chuyện Dư Quang mới cáo biệt thôn trưởng rời đi
Vợ thôn trưởng là Ngô Hương Châu thò đầu ra từ bên trong: "Đi rồi
Con nhỏ Dư Quang này trời sinh tính chất phác, lại còn cứ luôn âm trầm mặt mày, thật sự không làm người khác thích nổi
Cũng không biết lần này đến là để làm cái gì
Thôn trưởng nhét tẩu thuốc không châm lửa vào miệng nhóp nhép, đồng thời cũng không quên ừ một tiếng với Ngô Hương Châu
Thấy thôn trưởng tâm tình không tệ, Ngô Hương Châu đi ra từ trong cửa: "Ông cũng bớt hút thuốc đi, con bé Dư Quang kia đến là muốn cái gì
Thôn trưởng ngừng động tác nhóp nhép tẩu thuốc, sau đó chắp tay sau lưng đứng lên, cảm khái nói với Ngô Hương Châu: "Bà quay lại nói với lão đại lão nhị, bảo chúng nó quản tốt mấy thằng nhóc trong nhà, sau này ngàn vạn lần đừng trêu chọc Dư Quang
Nghe nói chuyện sẽ liên lụy đến cháu, Ngô Hương Châu lập tức khẩn trương lên: "Thế nào, có phải Dư Quang có vấn đề không, hôm qua nó đánh người ta đã cảm thấy không ổn rồi, có cần ta tìm đại sư đến xem không
Con bé Dư Quang đó hôm qua thế mà đánh ngã cả đám tráng lao động trong thôn, ngay cả hai thằng con trai bà cũng mỗi đứa ăn mấy lần
Đây không phải quỷ nhập thì là gì
Nghe bà vợ mình càng nói càng không ra gì, thôn trưởng càng phát cáu: "Bảo bà làm gì thì làm cái đó đi, ở đâu mà lắm lời như thế
Biết thôn trưởng tức giận, Ngô Hương Châu cũng không dám hỏi thêm, dứt khoát thu dọn viện
Thấy Ngô Hương Châu không nói gì, trong lòng thôn trưởng không khỏi thoải mái: "Được rồi, đừng có làm những chuyện vô dụng này nữa, bà giờ đi gọi hết mấy người đàn bà làm được việc trong thôn đến đây, ta có chuyện muốn nói với họ
Ngô Hương Châu ừ một tiếng, sau đó không nhịn được hỏi thêm một câu: "Có gọi Ngô Tiểu Hoa không
Thôn trưởng nhíu mày nghĩ nghĩ: "Không cần gọi nó, nó là đứa có phúc, không dùng được việc này
Ngô Hương Châu đáp tiếng được, vội vàng đi làm chuyện thôn trưởng giao phó
Vừa đi ra khỏi cửa, bên tai liền truyền đến tiếng thở dài của thôn trưởng: "Ta lại nhìn nhầm rồi, con bé Dư Quang này ngược lại là có bản lĩnh
Ngô Hương Châu bĩu môi: Một con quỷ nha đầu thôi, sách cũng có đọc đâu, lấy đâu ra bản lĩnh
Ngô Hương Châu đi quá nhanh, người cũng không nghe thấy thôn trưởng nói câu tiếp theo: "Chỉ là tâm quá ác độc..
Tiếng lẩm bẩm nhỏ nhẹ này, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn phiêu tán trong không khí, không lọt vào tai bất cứ ai
Khi Dư Quang trở về, Ngô Tiểu Hoa đang khóc lóc ỉ ôi
Ý cười nơi khóe miệng Dư Quang càng đậm: Xem bộ dạng trung khí dồi dào này, chắc vừa ăn không ít đồ
Dư Hải vốn đang quỳ ở mép giường Ngô Tiểu Hoa mà khóc, đầu nó chôn vào ngực Ngô Tiểu Hoa, không ngừng kêu ba ba mụ mụ
Ngô Tiểu Hoa cũng khóc như mưa, miệng thì không ngừng nói xin lỗi
Thấy hai người khóc đến quên hết tất cả, Dư Quang đi vào phòng bếp, vớt một miếng giò heo trong nồi lớn lên, vừa gặm vừa đi đến phòng Ngô Tiểu Hoa
Cảnh mẹ con tình thâm này thật khiến nó cảm động, thích hợp nhất là vừa ăn đồ vừa thưởng thức
Chỉ là khẩu vị hai người này thật quá tốt, không những canh thịt vơi, ngay cả thịt ba chỉ cũng không còn mấy miếng
Đã ăn nhiều đồ như vậy, hẳn nên ra sức hơn một chút để diễn mới đúng
08: "..
" Nó sao cảm thấy ký chủ có vẻ rất thích xem náo nhiệt vậy
Đi đến cửa phòng, Dư Quang nhíu nhíu mày: Hai người này vừa nãy đã ăn bao nhiêu tỏi vậy, phòng không khác gì nhà xí, đầy mùi tỏi
Thấy Dư Quang đến, Ngô Tiểu Hoa đầu tiên ngẩn ra, sau đó lại càng khóc thê lương hơn: "Tiểu Hải, sao số con khổ thế, sau này mẹ còn mặt mũi nào đi gặp ba mẹ con..
Nghe Ngô Tiểu Hoa nói vậy, tiếng khóc của Dư Hải cũng càng thêm thê lương: "Đại nương, cha mẹ con đi ngược lại là hết lo, sao không mang con theo a
Ngô Tiểu Hoa ô ô ô khóc càng thêm sức: "Tiểu Hải, muốn đi thì chúng ta cùng đi..
Con đang làm gì vậy
Câu nói sau cùng, hiển nhiên là quát Dư Quang
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì Dư Quang đã dùng cùi chỏ vòng từ phía sau lưng siết lấy cổ Dư Hải
Theo sức của Dư Quang, mặt Dư Hải nghẹn đến đỏ bừng
Nghe thấy tiếng quát của Ngô Tiểu Hoa, Dư Quang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, không phải mẹ bảo con đưa Dư Hải đi gặp nhị thúc nhị thẩm sao
Nó chính là thích giúp người làm niềm vui như vậy
Ngô Tiểu Hoa đầu tiên là sững sờ, sau đó thế mà từ trên giường nhảy dựng lên: "Tao bao giờ bảo mày bắt nạt Tiểu Hải
Dư Quang cũng không giận, chỉ trực tiếp kéo cái ga giường dưới chân Ngô Tiểu Hoa, Ngô Tiểu Hoa không đứng vững trực tiếp ngồi phịch xuống giường
Gáy bà ta thì đập mạnh vào tường
Nghe Ngô Tiểu Hoa đau khổ rên rỉ, Dư Quang đẩy mắt kính: "Mẹ, mẹ đừng vội, một lát nữa sẽ đến lượt mẹ, con nhất định sẽ đưa hai người cùng nhau chỉnh tề đi tìm nhị thúc nhị thẩm
Thì ra gián tiếp tính tổn thương cũng sẽ không bị xác định là gây tổn thương mục tiêu nhiệm vụ
Có lẽ trong phán định của hệ thống cho rằng, việc Ngô Tiểu Hoa vừa ngã, hẳn là tính do không đứng vững
Ngực Ngô Tiểu Hoa kịch liệt phập phồng hai cái, lảo đảo leo đến bên Dư Quang, giữ chặt tay Dư Quang vừa kéo ga giường
Lần này, Ngô Tiểu Hoa hiển nhiên là học khôn, trong giọng nói mang theo vẻ khẩn thiết: "Tiểu Quang, mẹ biết mấy năm nay trong lòng con khổ, nhưng mà Tiểu Hải không cha không mẹ, nếu mẹ không quan tâm nó nhiều hơn, thì đứa bé này thật không còn đường sống
Dư Quang dường như bị lời nói của Ngô Tiểu Hoa làm cảm động, trở tay nắm chặt tay Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, mẹ yên tâm, lời mẹ nói con đều hiểu, con sẽ hảo hảo chăm sóc Tiểu Hải
Lời tuy nói như vậy, nhưng tay Dư Quang chút điểm không hề buông ra, Dư Hải đã bị siết đến trợn ngược cả mắt
Lần này Ngô Tiểu Hoa lại khóc càng to: "Tiểu Quang, có gì hướng mẹ đây, con không thể đối xử với Tiểu Hải như vậy, nó vẫn còn là một đứa trẻ
Giọng Dư Quang cũng càng dịu dàng: "Mẹ, mẹ nói con đều hiểu, Tiểu Hải còn quá nhỏ, cần người chăm sóc
Mẹ yên tâm, cho dù mẹ chết rồi, con cũng sẽ nuôi nó lớn
Tiêu chuẩn trưởng thành của cái thế giới này hình như là mười tám tuổi thì phải
Nghe được lời nói đến xé lòng này của Dư Quang, Ngô Tiểu Hoa ngồi phịch xuống giường lấy tay che mặt: "Con bất hiếu biến thành thế này, cho dù mẹ chết cũng không nhắm mắt được
Dư Quang thì vỗ vỗ vai Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, mẹ yên tâm, đến lúc con đi khóc mộ cho mẹ, con sẽ dốc hết sức, đảm bảo để mẹ an tâm lên đường
(hết chương này)