Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 124: Ta nương là tâm hoài đại nghĩa giang hồ hiệp nữ




Dư Du ngốc nghếch nhìn Dư Quang
“Ngươi là” hai chữ này bị nàng ngậm ở đầu lưỡi, mãi vẫn không nói ra được
Nhìn ánh mắt của Dư Du, trên mặt Dư Quang tràn đầy vẻ dịu dàng: “Nương thật hiểu con, con thực sự cảm động.” Thì ra là mẫu nữ tương thông trong lời người đời là thật, nương nàng thật sự rất hiểu nàng
Dư Du nhìn Dư Quang, một hồi lâu mới thốt ra một câu: “Thật sự là ngươi làm.” Dư Quang cười gật đầu: “Nương nói đúng, nhưng hình như chỉ lệnh cấp cho nương lại là bảo nương đuổi bắt Ngụy Hoài đi.” Ai thí quân lại quan trọng như vậy a, nương nàng hiện tại nên làm, là phải phục tùng chỉ lệnh cấp trên chứ
08: “… Túc chủ, tại sao ngươi lại dễ dàng thừa nhận như vậy.” Thanh âm Dư Quang càng thêm dịu dàng: “Nếu là chuyện ta làm, vậy tại sao không thừa nhận.” Thích nhất người khác bất lực với mình, nhưng lại không làm gì được mình nhất
Có lẽ là bị kích thích hơi quá, Dư Du bình tĩnh nhìn Dư Quang, một lúc sau mới cười lạnh nói: “Ngươi thật sự là một đứa con gái tốt của nương.” Một bên là cấp trên muốn nàng xử lý, nhưng người nhà họ Ngụy lại vô tội
Còn một bên là đứa con gái thí quân, điều này khiến nàng lựa chọn thế nào
Dư Quang cười nhẹ nhàng nhìn Dư Du: “Nương, con biết ngài lòng dạ quan tâm đại nghĩa quốc gia, chỉ là tình hình bây giờ, nương tính toán xử lý thế nào đây!” Nàng thật sự rất tò mò, Dư Du rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào
Nhìn đứa con gái trước mắt, Dư Du chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía: “Ngươi đúng là nghiệt chủng.” Mắng xong, Dư Du bước chân loạng choạng đi ra ngoài: Dư Quang vì sao lại nói với nàng câu nói thật này, nàng lại nên lựa chọn thế nào
Nhìn bóng lưng Dư Du, Chu Tố Hoa bị ép nghe toàn bộ quá trình khó khăn đè nén hoảng loạn trong lòng: “Thành chủ, ngài cứ như vậy nói ra, không sợ lão phu nhân nhất thời nghĩ quẩn sao?” Nàng bây giờ thực sự sợ hãi, một là vì mình nghe được chuyện không nên nghe, một cái khác là nàng sợ lão phu nhân sẽ quân pháp bất vị thân
Tuy nói bây giờ khắp nơi đều là phản quân nổi dậy, nhưng cờ hiệu mọi người giương lên đều là cái gọi là thanh quân trắc
Nếu như danh tiếng người thí quân này truyền ra, e là ngày tháng ở Diêm Thành cũng không dễ chịu
Triều đình dù là vì mặt mũi, cũng sẽ phái người đến tiêu diệt Diêm Thành
Nghe ra nỗi lo của Chu Tố Hoa, Dư Quang khẽ cười một tiếng: “Không sao, nếu bà ấy thực sự báo cáo ta, ta từ hôm nay sẽ kính bà ấy ba phần.” Vẻ mặt Chu Tố Hoa càng thêm xoắn xuýt: “Thành chủ có ý gì.” Dư Quang cười nhẹ nhàng đẩy đẩy mắt kính: “Bà ấy nếu đi tố cáo ta, ít nhất chứng minh trong lòng người này còn có công chính.” Đúng lúc này, 08 đột nhiên chen vào: “Túc chủ, nguyên chủ vừa nãy đột nhiên nói cảm ơn ngươi, nhưng là cô ta vì sao lại cảm ơn ngươi a!” Cũng bởi vì người nhà có thể dày vò à
Dư Quang cười ôn nhu: “Cô ta cũng khá thông minh đấy.” Nhân thiết của nương nàng hiện giờ đã sụp bảy tám phần, lòng nguyên chủ hẳn cũng nát tan tành
Bây giờ nếu Dư Du không đi tố cáo mình, đoán chừng trong lòng nguyên chủ sẽ có chút an ủi, ít nhất có thể chứng minh nương nàng vẫn còn để tâm đến con gái
Nếu Dư Du tố cáo mình, đoán chừng nguyên chủ cũng có thể hiểu: Ít nhất chứng minh trong lòng nương nàng, đại nghĩa gia quốc vẫn hơn huyết thống của mình
Mình tự nhiên không thể so sánh với một quốc gia, coi như là chết cũng có ý nghĩa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ chỉ mong nương nàng đừng có làm ra chuyện kỳ quái gì mới tốt
Nghe hiểu ý của Dư Quang, 08 đưa tay ra sức cấu véo mặt mình
Túc chủ nhà mình quả thật là đang dùng tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ, chỉ bất quá, túc chủ toàn dùng tính mạng người khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ đến đây, 08 lặng lẽ kéo chăn nhỏ bao mình lại: Thôi, kệ túc chủ đi, hắn đã nằm im rồi
Một lát sau, Dư Du lại quay trở lại, chỉ thấy tay nàng cầm kiếm, hai mắt đỏ ngầu nhìn Dư Quang
Hành động của Dư Du trông như phát điên, Chu Tố Hoa theo bản năng vượt lên trước người Dư Quang một bước, lại bị Dư Quang một tay đẩy ra: “Nương tìm con có chuyện gì sao?” Mũi kiếm của Dư Du run rẩy chĩa về Dư Quang: “Dư Quang, nếu ngươi nhận ta là nương, thì nhanh theo ta rời đi, ta sẽ mang ngươi đi phiêu bạt giang hồ, làm việc thiện khắp nơi, gột rửa tội nghiệt trên người ngươi.” Dư Quang nhìn Dư Du, nụ cười bỗng trở nên lớn hơn: “Nương, trước giờ con vẫn luôn cho rằng mẹ không muốn thấy con được tốt, không ngờ mẹ chỉ là không thích con thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ thôi a!” Sắc mặt Dư Du càng thêm khó coi: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy, tự ngươi làm cái gì mà không rõ sao, còn không mau cùng ta rời đi, ngươi có biết, ta vì ngươi đã hy sinh những gì?” Vì đứa con gái này, nàng thậm chí phản bội lại tổ chức và tín ngưỡng đã nuôi dưỡng mình
Nhìn vẻ mặt sắp sụp đổ của Dư Du, nụ cười Dư Quang càng thêm tươi đẹp: “Hy sinh của mẹ hình như là do đầu óc có vấn đề đấy ạ!” Hình như là tính toán mọi người đều ngốc nghếch giống như bà ấy
Dư Du giận dữ rút kiếm đâm tới: “Nghịch nữ, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi tử tế.” Còn chưa kịp nhào tới gần Dư Quang, đã bị Dư Quang trở tay đánh bại: “Xin lỗi nương, con trượt tay.” Cơn đau nhức kịch liệt truyền đến từ cột sống khiến Dư Du không nhịn được kêu rên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng giọng nói của Dư Quang vẫn không ngừng truyền vào tai nàng: “Nương sao có thể hoàn toàn không có tình cảm với con, đơn giản là vì loại tình cảm này quá phức tạp thôi
Một mặt nương hy vọng con sống không tốt, mặt khác lại cảm thấy đã nuôi con lớn đến như vậy thì quá thiệt thòi, cho nên đương nhiên muốn rút chút giá trị ra
Những cái gọi là đại nghĩa quốc gia, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để mẹ áp chế con, để con nhớ rằng phải ngoan ngoãn biết điều thôi
Nếu như vậy thì lúc trước khi nương rời con ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, e rằng là đi nơi nào đó ăn ngon uống sướng thôi đấy.” Dư Du hành hiệp trượng nghĩa mấy chục năm, cho dù là một con gà mờ cũng luyện thành cao thủ, chỉ có Dư Du là, thân thủ vẫn tệ như vậy
Điều này rất khó khiến người khác không hoài nghi
Lời Dư Quang nói từng câu một như dao đâm vào tim Dư Du, Dư Du không nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng: “Ngươi nói hươu nói vượn.” Thấy vẻ nôn nóng của Dư Du, Dư Quang tỏ vẻ hiểu ra ồ một tiếng: “Không ngờ lại bị con đoán trúng, xem ra mẹ sinh con, quả thật là do thay bố con gánh tội đấy.” Nương này thật là người kì lạ
Dư Du giận không nhẹ, cả người như con thú bị nhốt: “Ngươi có tin ta bây giờ sẽ đi quân pháp bất vị thân, tố cáo ngươi tội thí quân không?” Dư Quang quay đầu nhìn về phía Chu Tố Hoa: “Ngươi đi chuẩn bị một cỗ xe ngựa thoải mái một chút, bây giờ sẽ đưa lão phu nhân lên kinh báo tin.” Nàng đã chơi chán, không muốn dây dưa với Dư Du nữa, nếu muốn cáo trạng thì nhanh chóng đi đi
Chu Tố Hoa không rõ ý Dư Du, nhưng vẫn nghe lời đồng ý, sau đó vội vàng ra cửa sắp xếp
Thấy Chu Tố Hoa đi ngang qua trước mặt mình, Dư Du vội vàng nắm lấy chân Chu Tố Hoa
Lại bị Dư Quang “vô tình” dẫm lên cánh tay
Giọng của Dư Quang còn hoảng hốt hơn cả Dư Du: “Nương, xem nương bất cẩn kìa, sao có thể đưa tay ra dưới chân con vậy.” Trên trán Dư Du đã đổ mồ hôi mịn, nàng nghiến răng gằn ra hai chữ: “Đừng đi.” Dư Quang dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Dư Du: “Nương đương nhiên không muốn rời khỏi Diêm Thành, bởi vì nương biết chỉ cần bị đưa đi, thì không bao giờ có khả năng vào lại Diêm Thành nữa.” Trong mắt Dư Du hận đến gần như xuất huyết: “Ta không.” Dư Quang cười gật đầu: “Nương đương nhiên sẽ không đi kinh thành mật báo, bởi vì nếu nương mật báo, bản thân e rằng cũng chẳng được lợi lộc gì, con nói có đúng không.” (hết chương này).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.