Dư Quang đưa tay ra, chậm rãi đỡ Dư Du đang quỳ rạp trên mặt đất dậy
Từng câu chữ như dao găm, vẫn không ngừng tuôn ra từ miệng nàng: “Nương, việc người không đi tố cáo đến cùng là đang bảo vệ ai, trong lòng mình không rõ sao, tại sao cứ nhất định phải con nói rõ ra.”
Đôi mắt đỏ hoe của Dư Du vẫn trừng vào mặt Dư Quang, nếu không vì cột sống đau nhức khiến nàng không dám động, có lẽ nàng đã nhào lên cắn Dư Quang hai cái rồi
Nhưng Dư Quang lại phối hợp nói tiếp: “Nương, nương xem đấy, chỉ vì người ép con phải nói thật, kết quả lại thành ra thế này, hai mẹ con chúng ta đều khó xử, thật là không nên mà!”
Vậy nên, Dư Du không đi không được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trơ mắt nhìn thành chủ đưa Dư Du lên xe ngựa, trong tai Chu Tố Hoa toàn là tiếng Dư Quang luyên thuyên không ngớt
Đầu óc Chu Tố Hoa có chút hỗn loạn, nàng bỗng phát hiện, vị thành chủ nhà mình dường như là trưởng thành trên lý thuyết
Mấu chốt là những đạo lý của thành chủ kia, nghe vào lại có đạo lý lạ thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đem Dư Du cùng với những bộ quần áo nàng ta không kịp làm cho Ngụy Vân Liên ném hết lên xe, Dư Du quay đầu nhìn về phía Chu Tố Hoa: "Đem Ngụy Vân Tiêu cùng Ngụy Vân Cát đều ném ra khỏi phủ thành chủ
Chu Tố Hoa khó xử chần chờ một chút: "Nhưng mà..
Chỉ là hai đứa trẻ, ở phủ thành chủ cũng chỉ tốn thêm hai bát cơm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thanh âm Dư Quang mang theo một tia lạnh lùng: “Đừng nói với ta chúng còn là trẻ con, nếu ngươi thích, có thể nhận về nuôi.”
Loại đặc tính sói mắt trắng đã khắc vào xương cốt rồi, nàng không tin cái câu xấu trúc sinh măng tốt, đơn giản chỉ là ai che giấu giỏi hơn mà thôi
Biết Dư Quang hiểu lầm ý mình, Chu Tố Hoa vội giải thích: “Ta chỉ lo người bên ngoài thấy phủ thành chủ không chứa nổi hai đứa trẻ sẽ dị nghị, làm tổn hại đến thể diện của phủ thành chủ.”
Biểu tình Dư Quang thả lỏng không ít, khóe miệng nở nụ cười: "Thể diện của phủ thành chủ là do ta dùng thực lực chấn nhiếp ra, người khác không thể cho, cũng không có bản lĩnh cho.”
Vậy nên không cần phải để ý đến ý kiến của những người không liên quan kia
Thấy Dư Quang thả lỏng khẩu khí, Chu Tố Hoa cũng thở phào một hơi, vội vàng khom người hành lễ: “Tố Hoa đã rõ.”
Dư Quang chuyển tầm mắt về phía người đánh xe: "Lão phu nhân trời sinh thích hành hiệp trượng nghĩa, ngươi đưa lão phu nhân đến Hưng thành là có thể tự mình trở về, nhớ để lại cho lão phu nhân một con ngựa, cũng coi như trọn tình mẫu tử chúng ta
Nghe Dư Quang quyết tâm muốn đưa mình đi, mắt Dư Du trợn trừng: “Dư Quang, ngươi..
Liền thấy Dư Quang vén rèm xe lên, dịu dàng nhìn nàng: “Nương, người cứ yên tâm đi đi, con sợ một mình người không tiện, nên cố ý cho người mang theo hai người
Nói xong Dư Quang nghiêng người, làm Dư Du thấy được hai võ tỳ đang dắt ngựa phía sau nàng: “Nương, chi phí ăn ở của hai người này đều không cần người phải bận tâm, họ chỉ phụ trách cùng nương đi làm việc thiện, chờ đến lúc thân thể nương không khỏe, cũng có người đem nương chôn cất.”
Dư Du chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn một cục tức, mất một lúc lâu mới có thể thở đều lại: “Ngươi đây là muốn trục xuất ta, tốt, tốt, ta thật là nuôi được một đứa con gái ngoan
Liền thấy khóe miệng Dư Quang cong lên nụ cười kiên cường: “Nương nói gì vậy, sao con lại có thể trục xuất nương được, con chỉ là muốn giúp nương hoàn thành ước mơ hành hiệp trượng nghĩa thôi mà!”
Nhìn vẻ mặt tươi cười mà trong mắt ngấn lệ của Dư Quang, 08: "...Ảnh, ảnh hậu
Với diễn xuất này của túc chủ, đặt vào giới diễn nghệ, tuyệt đối đè bẹp một đám lưu lượng, đến cả hắn còn tin sái cổ
Dư Du hừ lạnh một tiếng: “Dư Quang, hôm nay ngươi đối đãi với ta như thế, sau này ắt sẽ có quả báo, ta đợi xem ngươi sẽ rơi vào kết cục nào.”
Thấy Dư Du cuối cùng cũng vứt bỏ cái vỏ bọc ngụy trang, Dư Quang dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe mắt: “Vậy nương nhất định phải bảo trọng thân thể, tuyệt đối đừng sống không nổi đến lúc đó đấy.”
Chu Tố Hoa: "..
Thành chủ là người nàng từng thấy giỏi nhất chuyện chọc giận người khác, sau này ngàn vạn lần đừng cãi nhau với thành chủ
Thấy Dư Du không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm mình không ngừng hít sâu, Dư Quang quay đầu nhìn hai võ tỳ sau lưng: “Ngày sau các ngươi cứ đi theo lão phu nhân, chăm sóc ăn uống sinh hoạt của lão phu nhân
Sau này mỗi tháng phải gửi cho ta một phong thư báo bình an, nửa năm ta sẽ phái hai người khác đi đổi các ngươi, rõ chưa.”
Nghe được hai võ tỳ lên tiếng trả lời, Dư Du trong xe ngựa hừ lạnh một tiếng: “Không cần ngươi giả bộ hảo tâm, cho dù ta chết ở ngoài cũng không cần ngươi quan tâm.”
Dư Quang không hề quay đầu, chỉ dịu dàng đáp: “Nương nói gì vậy, ta tìm người đi theo người, chính là vì đợi đến khi người chết ở ngoài đường sẽ có người chôn cất mà!”
Thân thể Chu Tố Hoa hơi run lên: Nàng thật không hiểu lão phu nhân đang nghĩ gì, rõ ràng biết không cãi lại được, tại sao vẫn cố chấp cãi nhau không thôi
Xe ngựa lộc cộc rời đi, Dư Du vẫn gắt gao nhìn theo hướng của Dư Quang
Cho dù cách rèm xe, Chu Tố Hoa vẫn cảm nhận được oán niệm của Dư Du
Mà nàng cũng để ý đến một chuyện quan trọng, từ đầu đến cuối, Dư Du không hề đề cập muốn mang Ngụy Vân Tiêu và Ngụy Vân Cát đi
Xem ra thì, hai đứa trẻ đáng thương thật, bị cả hai bên không ai muốn
Đang nghĩ thì lại nghe tiếng Dư Quang vang lên: “Lát nữa đưa hai đứa trẻ đó ra phía tây thành, cho người trông coi từ xa, đến khi nào có người nhặt về thì thôi
Chu Tố Hoa vội đáp một tiếng, trong lòng cũng thở phào
Phía tây thành toàn là các hộ giàu có, hiện tại Diêm thành đang ăn nên làm ra, cho dù có bị người ta nhặt về nuôi thì cũng sẽ không gặp chuyện gì to tát
Ít nhất cũng coi như có một chỗ dung thân
Chỉ là trong lòng nàng vẫn có chút nghi vấn: "Thành chủ, không biết tiểu thư Vân Liên đi đâu rồi
Dư Quang khẽ cười một tiếng: “Đi đến nơi cô ấy nên đến.”
Nhà họ Ngụy đều là người thông minh, vừa nhận được tin đã vội vã chuyển nhà đi, đến cả đám tiểu tư nô bộc cũng chạy tán loạn
Lúc nàng rời kinh thành đã tiện tay giúp một chút, kết quả quan binh binh mã ty kinh thành vậy mà một người cũng không bắt được
Có thể thấy trị an kinh thành hiện giờ đã thành ra bộ dạng gì rồi
Dư Quang vừa cảm khái kinh thành không đáng tin, vừa dẫn Chu Tố Hoa đi về phía phủ
Liền thấy Vương Cẩu vội vã chạy tới chỗ nàng: "Thành chủ, có một thanh niên tới xin mượn binh khí ạ
Nghe đến chữ "mượn", Dư Quang dừng bước: “Ngươi nói cái gì?”
Có phải nàng nghe lầm rồi không, sao lại nghe được lời nói vô lý như vậy
Thấy Dư Quang vẻ mặt khó hiểu, Vương Cẩu không nhịn được hạ thấp giọng: “Thành chủ, người này không giống những người khác, tiểu nhân cảm thấy hắn trông có vẻ là người có thể làm nên chuyện lớn.”
Chỉ cần ngồi cạnh người đó, liền có thể cảm nhận được khí chất vương bá nồng đậm trên người đối phương, khiến người không ngăn được mà muốn thần phục dưới chân đối phương
Thành chủ nhìn thế nào cũng thấy không có dã tâm tranh giành thiên hạ, vậy thà tìm một cộng sự đáng tin cậy thì hơn
Nhìn biểu tình say mê của Vương Cẩu, khóe miệng Dư Quang lại lần nữa cong lên: Cái này nhìn thế nào lại như là bị người tẩy não vậy
Vương Cẩu hiển nhiên đối với người đó tương đối sùng bái, thấy Dư Quang không lên tiếng liền vội dẫn Dư Quang đi gặp người đã đến xin mượn binh khí
Vừa bước vào sảnh khách liền thấy có một người đang khoanh tay đứng, thân hình cao lớn thậm chí thẳng tắp
Nghe được tiếng bước chân của Dư Quang, người đàn ông từ từ xoay người lại, lộ ra khuôn mặt tuấn tú với mày kiếm mắt sao
Sau đó, chỉ thấy người đàn ông đưa một tay về phía Dư Quang, cười càn rỡ một tiếng: "Dư thành chủ, có nguyện cùng ta chung hưởng thiên hạ không?”
Dư Quang yên lặng nhìn bàn tay kia, sau đó hai ba bước đi đến bên người người đàn ông, một tay túm lấy người đẩy ra ngoài: “Đi ăn đấm!” (Hết chương này)