Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 137: Ta tỷ tỷ là thâm niên đỡ đệ ma




Tỉnh lại mà ngã xỉu, người ta có rất nhiều cách, Dư Quang thì chọn cách đơn giản nhất
Nàng đi đến bên cạnh Trần mẫu, nhấc chân dẫm lên ngón chân Trần mẫu
Trần mẫu đau kêu một tiếng rồi ngồi dậy, kinh hãi nhìn Dư Quang đang giẫm lên mình
Cơn đau trên người nói cho nàng biết, tất cả chuyện trước mắt không phải là mộng, Dư Quang con tiện nhân này đã thật sự phát điên rồi
Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng chiếu lên mặt Dư Quang, khiến nụ cười của nàng càng thêm tươi tắn: "Mẹ, mẹ thế nào rồi, người còn đau không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần mẫu muốn Dư Quang cút xa ra, nhưng chân còn bị Dư Quang giẫm chặt, nàng chỉ đành nghiến răng: "Ngươi còn muốn làm gì nữa, cái con quỷ tinh ranh này
Dư Quang híp mắt nhìn mặt trời: "Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ nên về đi nấu cơm
Vừa mới đến thế giới này là dễ đói
Trần mẫu ngơ ngác nhìn Dư Quang: "Ngươi bảo ta nấu cơm cho ngươi
Nàng là con út trong nhà, cha mẹ sớm đã qua cái tuổi trọng nam khinh nữ
Vì thế từ nhỏ đến lớn đều được người nhà cưng chiều
Đợi đến khi lấy chồng, vừa sinh được con trai, sau đó liền trở thành công thần của lão Trần gia
Trần phụ bản thân là nhờ quan hệ nhà vợ mới leo lên, ở nhà đương nhiên là phải dỗ cho Trần mẫu vui vẻ
Trần mẫu không biết nấu cơm, cũng không thích nấu
Trước kia nàng cùng Trần phụ đều là ăn cơm bên ngoài ngày ba bữa, việc nhà thì có bà bà mỗi tuần qua giúp thu dọn một chút, tiện thể giặt đồ cho hai người
Đã vậy, từ khi lấy chồng Trần mẫu chưa từng vào bếp, càng không thu dọn phòng
Trần mẫu thì mỗi tháng đưa cho bà bà một khoản tiền tiêu vặt, ngược lại còn đỡ lo hơn thuê người giúp việc nhiều
Cũng không cần lo bị người tố giác bóc lột sức lao động
Sau khi Dư Quang vào nhà, Trần mẫu trực tiếp giao hết việc cho Dư Quang
Mỗi tháng còn có thể đưa bố mẹ chồng qua, cùng Trần phụ thân thiết một chút, lấy danh tiếng người con dâu tốt
Ai ngờ hôm nay, Dư Quang chẳng những phát điên, còn tính toán bảo bà ta nấu cơm
Trần mẫu chỉ muốn hỏi xem, Dư Quang có cái mặt lớn như nào mà dám đưa ra yêu cầu như vậy với bà bà
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần mẫu, Dư Quang buông chân Trần mẫu ra, từ từ ngồi xuống bên cạnh bà, nhân tiện nắm lấy một bàn tay Trần mẫu: "Mẹ, mẹ có phải đang nghĩ, mặt mũi con to đến đâu, mà lại dám nghĩ đến việc bắt bà bà hầu hạ
Trần mẫu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Dư Quang, không ngờ người này lại nói ra lời trong lòng bà
Thấy vẻ mặt của Trần mẫu, khóe miệng Dư Quang cong lên nụ cười dịu dàng: "Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, bản thân mẹ cũng đâu coi con là con dâu phải không
Lúc nói chuyện, Dư Quang đột nhiên bẻ ngón tay út của Trần mẫu ngược ra sau mu bàn tay: "Nếu mẹ không muốn nấu cơm, ngón tay cũng vô dụng, mẹ nói phải không
Đau đớn kịch liệt làm Trần mẫu theo bản năng muốn kêu lên
Nhưng một giây sau, Dư Quang đã nhanh tay lẹ mắt đè lên răng cửa bên trái của nàng, trực tiếp ấn về phía sau
Răng cửa dài bị Dư Quang bẻ gãy trực tiếp, thậm chí giường cũng bị chọc thủng, máu tươi theo miệng vết thương tí tách chảy xuống
Mắt Trần mẫu trợn tròn hơn, nghĩ đến mình bị mất răng cửa, bà mới chuẩn bị lại hét lên lần nữa
Ngón tay Dư Quang đã đè lên chiếc răng cửa khác của bà: "Con đây vốn thích yên tĩnh, không nghe được tiếng ồn ào, từ giờ trở đi, mẹ mà kêu một tiếng là con nhổ một cái răng của mẹ
Nói đến đây, giọng Dư Quang dừng lại, sau đó tự nói: "Mẹ chỉ có ba mươi hai cái răng, vậy cũng hơi ít, nhưng cũng may mẹ còn có hơn hai trăm cái xương để thay thế
Cho nên người đàn bà này có thể tùy tiện mà kêu
Trần mẫu nhìn Dư Quang, thực sự không thể nào ghép được người phụ nữ điên cuồng trước mặt này với con dâu trước kia luôn vâng vâng dạ dạ của mình
Trước kia cưới Dư Quang là vì con trai bà bất tài vô dụng, danh tiếng không tốt, con gái trong khu đều không vừa mắt con trai bà
Nhưng Dư Quang lại khác, điều kiện gia đình Dư Quang tuy không tốt, nhưng Dư Quang thông minh có thể sinh ra đứa con ưu tú hơn
Hơn nữa Dư gia không có người lớn, càng tiện cho họ khống chế
Vấn đề duy nhất là, Dư Quang con hồ ly tinh này quá biết cách quyến rũ đàn ông, câu dẫn con trai bà đêm nào cũng quấn lấy nhau, đến cả thân thể cũng làm hỏng
Bà không tiện nói con trai mình, nên chỉ có thể dạy dỗ Dư Quang
Chờ con trai ra ngoài mỗi ngày, bà liền bắt Dư Quang quỳ trên đất tự tát vào mặt
Bà mãi mãi không quên được ánh mắt rụt rè của Dư Quang, cứ như thể lúc nào cũng muốn câu dẫn đàn ông
Ký ức và thực tại chồng lên nhau, Trần mẫu chỉ thấy Dư Quang trước mắt, xa lạ đến đáng sợ
Thấy ánh mắt sợ hãi của Trần mẫu, Dư Quang xoa xoa vai Trần mẫu: "Mẹ, mẹ tin con, con từ trước đến giờ đều là người nói được làm được, nên mẹ nhịn một chút, tuyệt đối không nên lớn tiếng nói chuyện, con sẽ hiểu lầm là mẹ đang hét
Nước mắt Trần mẫu theo má trượt xuống, không phải là bà muốn khóc, mà là thân thể đã đau đến mức tự động rơi nước mắt
Thấy Trần mẫu hình như đã tỉnh táo lại, Dư Quang gật đầu: "Vậy khi nào mẹ về nhà nấu cơm cho con
Phát hiện Dư Quang đang nắm ngón tay áp út của mình, Trần mẫu run rẩy nói: "Ta, không, không…"
Cơn đau dữ dội khiến bà không thể nào diễn đạt trọn vẹn ý không biết nấu cơm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang thì cười gật đầu: "Mẹ, mẹ đúng là một người cứng đầu
Rất thích kiểu người mạnh miệng này
Lời vừa dứt, lại có một tiếng vang giòn khác
Ngón tay áp út cùng ngón út của Trần mẫu song song ngửa ra sau mu bàn tay, Trần mẫu theo bản năng phát ra tiếng kêu thảm
Sau đó, bà mất thêm một chiếc răng cửa
Ném hàm răng dính máu trước mặt Trần mẫu, giọng Dư Quang vẫn dịu dàng như cũ: "Mẹ, đã nói là con là người nói được làm được rồi mà, sao mẹ lại không tin chứ
Trần mẫu quỳ rạp trước mặt Dư Quang, máu tươi từ miệng không ngừng tuôn ra, cùng với nước bọt rơi tí tách xuống đất
Miệng bà đã sưng vù lên, ngẩng đầu đáng thương nhìn Dư Quang: "Cô tha cho chúng tôi đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì thiếu hai chiếc răng cửa, khi Trần mẫu nói chuyện, miệng có chút bị hở
Dư Quang nhìn Trần mẫu cười ôn nhu: "Mẹ nói gì vậy, chúng ta đều là người một nhà mà, mẹ còn phải nấu cơm cho con nữa chứ
Một nhà thì phải chăm sóc lẫn nhau mới phải
Trần mẫu muốn nói mình không biết nấu cơm, nhưng vì không có răng cửa, bà vừa mở miệng là phốc phốc phốc phun máu ra: "Tôi đúng là vô dụng thật
Dư Quang xoay người nắm lấy ngón tay giữa của Trần mẫu: "Mẹ yên tâm, đồ con ăn, một chút cũng không tốn tiền
Thấy Dư Quang "hiểu lầm" ý mình, Trần mẫu vội vàng lắc đầu, giọng theo bản năng cũng cao hơn: "Tôi không vô dụng…"
Giọng nói im bặt, vì Dư Quang đã đè lên một cái răng khác của bà
Cảm giác cái răng đó đã phát ra tiếng kêu khi bị đè ép rồi gãy, Trần mẫu bắt đầu điên cuồng rơi nước mắt: Bà sai rồi, bà thật sự không nên cưới người con dâu này
Dư Quang xé một mảnh vải từ người Trần mẫu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà: "Mẹ, mẹ khóc con đau lòng lắm, sau này hai mẹ con mình sống tốt với nhau, con còn phải đưa ma cho mẹ và bố nữa đấy
Còn việc dưỡng lão thì coi như xong đi
Nghe Dư Quang nói, người Trần mẫu run lên: Báo cảnh sát, bà muốn báo cảnh sát bắt con điên này lại
(hết chương).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.