Đưa mắt nhìn Dư Yến chạy xa, Dư Quang khóe miệng chậm rãi cong lên: Này đại tỷ cũng là cái diệu nhân, phỏng đoán đợi nàng rời khỏi Trần gia sau cũng sẽ không nhàm chán
08 rốt cuộc khôi phục tự do, để ấn chứng suy đoán của mình
08 cấp tốc hỏi Dư Quang: "Túc chủ, Dư Yến có phải tới mượn tiền không
Dư Quang không chút do dự gật đầu đáp: "Đương nhiên là rồi
Biểu hiện của Dư Yến xác thực rõ ràng, ngay cả 08 đều nhìn ra được
08: "..
Đây không phải là vũ nhục, đây tuyệt đối không phải vũ nhục đi
Cái gì gọi là ngay cả hắn đều nhìn ra được, hắn thực sự ngốc nghếch sao
Tự giác bị vũ nhục, 08 tiểu bằng hữu lúc này tâm tình khá thấp thỏm: "Túc chủ, nếu như đến mượn tiền, vậy tại sao nàng ngay cả lời còn chưa nói xong liền chạy
Nụ cười trên mặt Dư Quang càng đậm: "08, ngươi nhớ kỹ, khi phát hiện có người chuẩn bị mượn đồ của ngươi, ngươi nhất định phải mở miệng trước nàng, đi con đường của nàng, làm cho nàng không có đường để đi
08: "..
Túc chủ, có phải ngươi quên ta là hệ thống
Sao hắn lại đi mượn đồ
Nghe 08 nói, Dư Quang xin lỗi cười một tiếng: "Là ta sai rồi, không nên bởi vì ngươi vô dụng, liền quên ngươi vẫn là hệ thống
Ngược lại là cô ta thì không phải
08: "..
Muốn khóc, hơn nữa là kiên cường không được
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài yên tĩnh, Khương Điềm bưng một đĩa táo đi tới cạnh Dư Quang: "Đại tỷ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đại tỷ mới vừa nói trên người chỉ có hai mươi mấy đồng, vậy có phải cô có cơ hội không
Dư Quang cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Nếu ta là ngươi, liền cái gì cũng đừng nói, tránh cho tự mình chuốc lấy nhục
08: "..
Thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc tại sao túc chủ không thích Khương Điềm
Khương Điềm gắt gao cắn môi, trực tiếp xoay người rời đi
08 liền đúng lúc lên tiếng hỏi: "Túc chủ, sau này ngươi tính toán như thế nào, chẳng phải nói muốn đầu cơ cổ phiếu sao, tại sao vẫn không động đậy
Túc chủ vẫn luôn nói muốn thừa kế gia sản Trần gia, thật ra có thể theo Trần gia lấy trước một chút tiền, làm một chút vốn đầu tư ban đầu
Dư Quang lại lật một trang sách, hờ hững nói với 08: "Không rời khỏi Trần gia, ta kiếm được tiền đều là tài sản chung của hai vợ chồng, phải chia cho Trần Chiêu một nửa, hơn nữa khi nào ta nói muốn dùng tiền của Trần gia để đầu tư
08 bị lời Dư Quang làm cho mông lung: "Túc chủ, chẳng phải ngươi nói muốn thừa kế di sản Trần gia sao
Dư Quang nghi hoặc hỏi ngược lại: "Ta thừa kế di sản Trần gia, với việc ta muốn đầu tư có liên quan gì
08: "..
Túc chủ, ta bị ngươi làm cho rối rắm, rốt cuộc ngươi tính toán thế nào
Khóe miệng Dư Quang khẽ nhếch lên: "Ta tính toán đem tiền Trần gia cho ta, ở trước mặt người nhà này đều đốt cho nguyên chủ, coi như là an ủi nguyên chủ
Đó là tiền mà nguyên chủ đáng được nhận, chứ không phải là cô ta
Dù sao nguyên chủ ở Trần gia bị hành hạ sáu năm, mà cô, chỉ cần vui vẻ chơi là được rồi
Nhìn từ hiệu quả hiện tại thì thấy, người Trần gia không tồi, thực sự biết chống chịu hành hạ
08 cảm giác bản thân đã không còn khả năng suy nghĩ: "Túc chủ, nhưng ngươi trước đó nói không có nhiều vốn
Dư Quang đẩy đẩy gọng kính: "Thật sự là vốn không nhiều, nguyên chủ trước đây lúc bị đuổi ra ngoài, tiền riêng giấu dưới chân giường không mang đi, ta đếm một chút, vừa vặn hai mươi ba đồng
Đó là tiền cô tầm bảo được, đương nhiên tính là vốn khởi nghiệp của cô
08: "..
Túc chủ, ngươi cứ đọc sách đi, ta đi nằm một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói chuyện với túc chủ thực sự quá mệt mỏi, cơ thể cậu ta đều muốn bốc cháy rồi
Dư Quang cũng không để ý đến cậu ta, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc sách
Trải qua chuyện lần trước, Trần mẫu cũng trầm mặc không ít
Bà nghĩ thông suốt rồi, cùng lắm thì cả đời không cao thanh nói chuyện, không tin Dư Quang có thể kéo được con trai bà
Đàn ông càng già càng đáng tiền, nhưng Dư Quang lại cứ chậm trễ, sau đó hoàn toàn xong đời, đến lúc đó chẳng phải vẫn phải dựa vào con trai bà để thở sống qua ngày
Vì vậy, Trần mẫu áp dụng kế hoạch bước đầu tiên, chính là trước hết vét sạch lương thực trong nhà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao bà có thể đi nhà ăn đơn vị ăn, chỗ ở cũng có thể tùy tiện tìm một chỗ trong ký túc xá của đơn vị
Bà cấp bậc cao, chỉ cần nói đơn vị gần bệnh viện, chẳng phải Dư Quang tự xưng mình giảng đạo lý à, bà cũng không tin Dư Quang dám đến đơn vị của bà để đòi tiền sinh hoạt
Thực tế, nếu như không sợ Dư Quang phá xương cốt bà, Trần mẫu đã muốn tìm người giúp Dư Quang ly hôn
Nhưng vấn đề của Dư Quang lại không phải là một tờ giấy hôn thú, mà là không đuổi đi được
Dư Quang không kén ăn, Khương Điềm nấu gì cô đều ăn đó
Cứ thế này ngày qua tháng, Khương Điềm ngày càng lo lắng, lương thực trong nhà đã bị Trần mẫu mang đi, hủ gạo sắp hết, rau xanh trong vườn cũng sắp không chống nổi
Cô cho dù có nấu ăn nữa, cũng không thể xào một mâm không khí mang lên cho Dư Quang không chứ
Dư Quang ngược lại khá bình tĩnh về việc này, trực tiếp dặn dò Khương Điềm: "Cô đi nhà hàng của Trần Chiêu mà lấy là được
Trần Chiêu có ba quán cơm, đủ để giải quyết ba bữa cơm sáng trưa tối
Nghe thấy lời Dư Quang, Khương Điềm theo bản năng nhíu mày: "Bọn họ không cho thì sao
Bà mẹ chồng này nói rõ là không muốn quản họ, sao có thể để họ tùy tiện đi lấy cơm ở nhà hàng
Dư Quang cười tủm tỉm nhìn Khương Điềm: "Cứ đi đi, không cho rồi tính
Vẻ mặt Khương Điềm xoắn xuýt rời khỏi nhà, chưa tới nửa tiếng đã khóc chạy về: "Đại tỷ
Ai ngờ tới được khi cô mới tới thì Trần Chiêu vừa đúng ở trong quán, không những mắng cô một trận, mà còn trực tiếp cho cô hai bạt tai vào mặt
Mũ của cô cũng bị đánh bay, lộ ra đầu trọc bên trong
Nhìn thấy mọi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cô, thậm chí xa xa tránh né cô
Cô không chịu nổi đả kích như vậy, nên đã khóc suốt đường về
Nghe thấy Trần Chiêu ở nhà hàng, Dư Quang khép sách: "Đi thôi, ta cùng cô đi xem sao
Khương Điềm hai mắt đẫm lệ nhìn Dư Quang: "Đại tỷ
Rất cảm động, đại tỷ là định ra mặt vì cô à
Dư Quang cầm tấm gương song hỷ màu đỏ trên bàn đối diện mặt Khương Điềm: "Chiếu cho kỹ đi, không có chuyện gì thì đừng nghĩ nhiều quá
Khương Điềm: "..
"Xong, càng muốn khóc hơn
Ánh nắng buổi sáng rất đẹp, tâm trạng Trần Chiêu càng tốt
Mẹ anh nói đúng, bọn họ là đồ sứ, không cần phải đụng chạm với miếng ngói như Dư Quang
Bọn họ chỉ cần khiến Dư Quang nghèo túng là đủ, dù sao Dư Quang là người sĩ diện, chỉ dám vênh váo trong nhà mình thôi
Anh không tin Dư Quang thực sự có thể làm ra chuyện xin cơm ngoài đường
Trong tay Dư Quang không có tiền, Dư Yến lại không phải người thương em gái
Chờ khi Dư Quang đói bụng không chịu nổi nữa, tự nhiên sẽ khóc lóc đòi ly hôn với anh
Trong lòng Trần Chiêu càng nghĩ càng vui, lại không để ý đến một vấn đề quan trọng: Kế hoạch này có một tiền đề, đó chính là Dư Quang thật sự sĩ diện
Đang nghĩ, chỉ thấy Dư Quang dẫn Khương Điềm đi từ ngoài cửa vào
Lúc này nhà hàng đã đầy thực khách, Trần Chiêu một mặt đắc ý ngồi bên quầy hàng xem Dư Quang
Anh không tin, trước mặt bao người, Dư Quang còn dám làm gì anh
Chờ lát nữa khách vơi, anh sẽ cầm tiền đi cửa sau, xem Dư Quang đi đâu tìm người
Ai ngờ Dư Quang vào cửa sau cũng không dừng lại, mà trực tiếp đi tới sau quầy hàng
Trần Chiêu vừa định quát lớn, liền bị Dư Quang nhấc bổng lên, sau đó trực tiếp là một đầu gối
Sau đó còn chưa kịp kêu thảm, thì sau gáy lại phải chịu một cú đánh nặng của Dư Quang
Mắt Trần Chiêu trợn trắng lên rồi ngã gục xuống bàn bất tỉnh
Trước khi hôn mê, ý thức cuối cùng của anh nghe được lời Dư Quang: "Ông chủ ngủ rồi, mọi người đóng gói đồ ăn có thịt trong nhà hàng lại, rồi lấy thêm một bao gạo, mang tới nhà cho ta
(hết chương này).