Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 163: Ta tỷ tỷ là thâm niên đỡ đệ ma




Một đoàn người đắc thủ sau liền thẳng đến nhà ga mà đi
Đáng tiếc hành tung của bọn họ cũng không được kín đáo cho lắm, vừa mới đi đến nhà ga, liền bị người từ phía sau đè lại
Kẻ cầm đầu kia vừa mới chuẩn bị dò hỏi đối phương là hảo hán đường nào, liền thấy trước mặt nhiều một bộ "Vòng tay bạc"
Những người này đều là tái phạm, cho rằng chỉ cần mình không mở miệng, liền có thể che giấu sự việc, làm cảnh viên cho là bọn họ bắt sai người
Nhưng không ngờ, cảnh viên kinh sư lại có kinh nghiệm phong phú trong thẩm vấn
Chỉ mấy giờ, liền moi ra từng việc bọn họ đã làm
Bắt người là vào sáng sớm, nhưng chờ thẩm xong những người này cũng đã là giữa trưa
Theo lời khai của bọn họ, biết được tin tức bọn họ vừa mới cướp tiền của một người phụ nữ vào sáng sớm
Các cảnh viên vội vàng phái người đi tìm người bị hại, lại không ngờ, khi bọn họ qua đó, người phụ nữ kia đã không còn ở chỗ cũ, hơn nữa cũng không có người báo cảnh sát
Điều này ngược lại làm các cảnh viên dấy lên sự cảnh giác, người nào sẽ tùy thân mang hơn hai vạn tệ cùng một đôi đồ trang sức, bị cướp rồi lại không báo cảnh sát
Không phải người này có vấn đề, thì chính là số tiền kia có vấn đề
Đáng tiếc Khương Điềm vì bị trọc đầu mà không muốn bị người phát hiện, một đường đều cúi đầu đội mũ
Lúc bọn họ cướp bóc, cũng là tấn công đối phương từ phía sau lưng
Đột ngột hỏi đến dáng vẻ của Khương Điềm, mấy người thế mà ấp a ấp úng đều không nói nên lời, chỉ có thể nhớ đến chiều cao, hình thể, cùng quần áo trên người đối phương
Bảo bọn họ ghép hình cho Khương Điềm, mấy người cũng chỉ ghép được một hình dáng đơn giản
Nhưng vấn đề là, phụ nữ cùng hình dáng như vậy, trên đường bắt một nắm lớn
Bọn họ cũng chỉ có thể tăng cường quản lý chứng tạm trú, muốn bắt đầu từ phương diện nơi sinh này
Dư Quang không hề biết chuyện đã xảy ra với Khương Điềm, buổi sáng sớm cô đã dậy nhào bột mì làm mì
Bánh phù dung ngọt hôm nay hẳn sẽ có phiên bản mô phỏng, cô định thêm một món điểm tâm mới nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Luôn phải cho những kẻ bắt chước kia có một trải nghiệm mới chứ
Thấy Dư Quang nhào bột mì thuần thục, 08 không nhịn được cảm khái: "Túc chủ, còn có gì mà ngươi không biết sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khóe miệng Dư Quang hơi nhếch lên: "Ngươi đoán xem
08: "..
Ta một chút cũng không muốn đoán
Túc chủ nhà mình dường như có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, điều này khiến hắn không khỏi hiếu kỳ về quá khứ của Dư Quang
Phát hiện 08 cảm khái, Dư Quang tâm tình vô cùng tốt trả lời một câu: "Sự tình nhân gian thật ra rất thú vị, ta thích nhất là từng chút một đi cảm ngộ
Điều này sẽ khiến cơ thể cô ấm lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
08 thì theo bản năng hỏi lại: "Túc chủ, câu nói của ngươi có chút kỳ quái, giống như ngươi không phải là người vậy
Không đúng, câu nói của hắn dường như có chỗ sơ hở
Dư Quang thì nhẹ nhàng cười nói: "Ai nói không phải đâu
Đáng tiếc, 08 vẫn còn xoắn xuýt việc Dư Quang có để ý chuyện mình vừa lỡ lời hay không, vì vậy cũng không chú ý đến câu nói sau cùng của Dư Quang
Từ khi biết tin Dư Quang bán điểm tâm, Dư Gia Bảo đã hưng phấn
Tuy nói Dư Quang lộ diện làm mất mặt người, nhưng nghĩ tới việc Dư Quang một ngày có thể kiếm được hơn sáu mươi đồng, cậu liền vui vẻ ngủ không được
Một ngày hơn sáu mươi, hai ngày liền có thể cho cậu mua một chiếc máy nghe nhạc hiện đại
Đến lúc đó cậu đeo tai nghe đi ngoài đường, mấy tiểu đệ của cậu đều phải vây quanh cậu gọi đại ca
Một ngày sáu mươi, hai ngày một trăm hai, ba ngày một trăm tám mươi… Không được, cậu phải khuyến khích đại tỷ đón nhị tỷ trở về
Nhị tỷ đầu óc đọc sách choáng váng, vất vả kiếm chút tiền, nhỡ làm mất thì biết làm sao bây giờ, vẫn là để đại tỷ giữ hộ thì hơn
Chỉ cần nghĩ đến việc Dư Quang mỗi ngày có thể kiếm được hơn sáu mươi, Dư Gia Bảo đột nhiên cảm thấy lương mỗi tháng chín mươi hai đồng của đại tỷ không thơm, Tâm động là phải hành động, khi ăn cơm, Dư Gia Bảo liền nói với Dư Yến chuyện đón Dư Quang về nhà
Nghĩ đến việc Dư Quang trốn tránh mình mà lén làm ăn buôn bán, Dư Yến mặt tối sầm dùng đũa gõ vào mép bát: "Nói đến nó làm gì, biết nó còn sống là được rồi, người ta là sợ chúng ta đi ăn bám đấy, mau ăn cơm đi
Thấy Dư Yến thật sự không vui vẻ gì với Dư Quang, Dư Gia Bảo lúc này lại làm nũng, níu lấy tay áo Dư Yến: "Đại tỷ, đón nhị tỷ về đi, em nhớ chị ấy rồi
Chị ấy ở ngoài một mình chắc là cơm cũng không có mà ăn đâu, thật đáng thương
Sau đó lại một trận ba hoa
Dư Gia Bảo người lớn cao, nhưng làm nũng lại rất giỏi
Dư Yến bị cậu ta làm phiền đến hết cả tính khí, chỉ đành bất đắc dĩ gõ vào đầu Dư Gia Bảo: "Chỉ có lòng dạ ngươi là tốt thôi, bị người ta bắt nạt mà vẫn còn giúp người khác nói chuyện
Đạt được ước nguyện, Dư Gia Bảo liền lộ ra nụ cười ngọt ngào với Dư Yến
Dù sao Dư Quang trở về cũng là đại tỷ nấu cơm, không cần đến cậu hao tổn tâm trí nhiều
Cậu chỉ cần có tiền xài là được
Trần mẫu vừa mới vào văn phòng, liền phát hiện không khí trong văn phòng không đúng
Tất cả mọi người đều đang lén nhìn chằm chằm bà, nhưng đợi khi bà nhìn lại thì những người đó lại nhanh chóng cúi đầu, giống như chưa có chuyện gì xảy ra
Trần mẫu đoạn thời gian này bị Dư Quang làm cho hơi bị thần kinh, rất nhạy cảm với ánh nhìn của người ngoài
Phát giác mọi người đang lén dò xét mình, bà miễn cưỡng đè xuống sự khó chịu trong lòng, mãi đến khi giữa trưa ăn cơm, mới tìm đồng nghiệp có quan hệ tốt với mình dò hỏi tình hình
Đồng nghiệp một mặt bất đắc dĩ nhìn Trần mẫu, không thể không kể lại cho Trần mẫu nghe tin Dư Quang bày sạp bán hàng ở quảng trường
Cuối cùng còn không quên thở dài một tiếng: "Thật ra nhà ta cũng không thiếu tiền, cứ để Dư Quang đi bày sạp bán điểm tâm như thế thì thật không đẹp mắt, Trần Chiêu nhà cô sắp kết hôn rồi, làm như vậy thì cô gái nào dám gả đến, cô nói xem có phải không
Trần mẫu nghe được mà á khẩu không trả lời được, lời của Dư Quang nói xác thực không có gì sai, đều là sự thật cả mà
Dư Quang xác thực không có mang tiền đi, là bởi vì tiền đã bị đốt hết rồi
Việc Dư Quang không có tiền trên người là do chính bà tự tạo ra, có liên quan gì đến nhà bọn họ đâu
Vì sao lại dính dáng đến nhà bọn họ
Nhưng chuyện tiền nong này thật sự không cách nào giải thích, kia là hai mươi vạn, bà không thể giải thích được nguồn gốc của số tiền này, chỉ có thể lại chịu thiệt ngậm bồ hòn làm ngọt
Thấy sắc mặt Trần mẫu khó coi, đồng nghiệp biểu tình lúng túng: "Tôi đây cũng chỉ là nghe thấy gì nói nấy, nếu cô không thích nghe, thì không để trong lòng, mau ăn đi, lát nữa còn phải nghỉ trưa
Trần mẫu tức đến tận cổ họng, nhưng vì không muốn để đồng nghiệp cảm thấy mình đang giận chó đánh mèo, đành phải cắn răng gắp cơm vào miệng
Nhìn lên lại càng có thêm mấy phần vẻ hung ác
Ăn một bữa cơm chẳng biết mùi vị, Trần mẫu bước chân nặng trĩu đi về phía ký túc xá
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị người gọi lại, báo là có người tìm bà ở cổng gác
Trần mẫu tâm tình vốn dĩ đã không tốt, lúc này nghe được có người tìm mình, tuy rằng bực mình nhưng vẫn phải cắn răng đi ra ngoài
Đoạn thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, bà sắp sụp đổ, hi vọng có thể có một tin tốt
Vừa đến cổng viện, chỉ thấy ở cửa đứng ba người phụ nữ, một trong số đó còn dắt theo một đứa trẻ con
Thấy Trần mẫu đi đến, một người phụ nữ mặc váy dài trắng, dáng vẻ có hơi lớn tuổi mỉm cười với Trần mẫu: "Là chị cả đúng không, mấy người chúng tôi đều là người của ông Trần, trước kia cũng giúp nhà chị với ông Trần không ít việc
Giờ ông Trần bị bệnh, chúng tôi muốn hỏi một chút, sau này tiền sinh hoạt phí sẽ tính thế nào
(Hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.