Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 165: Ta tỷ tỷ là thâm niên đỡ đệ ma




Đám đàn ông tuy không thích đồ ngọt, nhưng cái loại bánh da giòn vị mặn này, phối hợp với lớp nhân bên trong ngọt ngào, lại thêm chút rượu nho không tới một ao-xơ, đã trở thành mỹ vị mà cả đời bọn họ đều khó quên
Tưởng rằng bánh phù dung sẽ hết hàng trước, lại không ngờ rằng, sức mua của đàn ông thật ra cũng không kém phụ nữ
Đồ này vừa to, lại còn rẻ hơn rượu ngon ở quán
Thế nên mọi người ai cũng mua năm sáu cái, chưa tới nửa tiếng, là đã bán hết veo
Buổi tối hôm đó, quảng trường tràn ngập hương hoa dễ chịu, cùng mùi rượu quyến rũ
Khắp nơi đều nghe thấy tiếng khóc thút thít ô ô
Nhìn những cái bánh phù dung cuối cùng còn sót lại trong lồng hấp, khóe miệng Dư Quang hơi nhếch: Cho nên nói, năng lực tiêu thụ của thị trường lớn là vậy, mà hết độ nóng thì chẳng hấp dẫn được ai
Bánh phù dung này lập tức liền không có thị trường
Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe bên tai truyền đến một giọng nói tha thiết: "Tiểu Quang, sao con lại ở đây, ta lúc nãy không nhận ra con
Dư Quang theo tiếng nhìn lại, thì thấy dì Lý đang tươi cười nhìn chằm chằm cô
Dư Quang cười ôn hòa: "Chắc là gần đây con thay đổi hơi nhiều, nên làm dì nhận nhầm con mất hai ngày
Dì Lý hiển nhiên cũng không ngờ rằng, Dư Quang nói chuyện lại không khách khí như vậy, may mà bà vốn không phải người để ý thể diện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cười gượng hai tiếng, bà lại nói: "Dư Quang này, cái đồ điểm tâm này của con giờ chỉ còn lại mấy cái không ai muốn này, con định bán thế nào đây
Rồi còn như vô tình nhắc đến Dư Yến và Dư Gia Bảo: "Dì cũng tận mắt chứng kiến mấy chị em các con lớn lên, trước đây sao không biết con có cái tài này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bà ta nói nhiều như vậy, liền không tin đứa bé này không biết xấu hổ mà cầm tiền
Dư Quang vẫn cười nhẹ nhàng nhìn dì Lý: "Dì à, nếu dì không biết giá thì có thể đi hỏi người khác, con còn phải buôn bán, không có thời gian tán gẫu với dì
Dì Lý nghẹn họng, vừa định mở miệng, phía sau đã truyền đến tiếng giục giã: "Cô mua hay không thì nhanh lên tránh ra, tôi còn phải tranh thủ mua về nhà đây
Dì Lý bị thúc giục có chút bực bội: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, không thấy chúng tôi là mấy người hàng xóm cũ đang hàn huyên tâm sự à, đừng đợi nữa, chỗ còn lại tôi bao hết
Rồi lại nhìn về phía Dư Quang: "Con gói nốt mấy cái còn lại cho dì đi, chờ chút nữa dì đưa tiền cho chị cả của con
Bà ta nói là đưa, nhưng lại không nói là lúc nào, mà Dư Quang lòng dạ hiểm độc kiếm được không ít tiền rồi, bà ta vừa tính toán, tối nay Dư Quang ít nhất cũng kiếm được một trăm đồng
Chỉ mấy tiếng đồng hồ mà dùng mấy món bánh bột này kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không sợ bị tiền đốt chết sao
Nụ cười của Dư Quang càng thêm dịu dàng: "Dì Lý này, dì tính toán kỹ ghê, có cái tâm kế này đi làm cái gì mà so đo hơn thua với cái buôn bán nhỏ của con, đi cướp cho nó nhanh
Sắc mặt dì Lý càng thêm khó coi, không ngờ rằng trước mặt bàn dân thiên hạ, Dư Quang lại không chừa cho bà chút thể diện nào: "Chẳng phải dì cũng là chiếu cố buôn bán của con hay sao, chứ có phải không trả tiền đâu
Đứa bé này sao ăn nói chẳng ra gì vậy, sao lại không nghe nói tới chuyện phàm làm việc nên lưu một đường cơ chứ
Dư Quang cười gật đầu: "Dì Lý nói phải, chín cái bánh phù dung này là hai đồng hai hào năm xu
Dứt lời, còn không quên liếc nhìn ra phía sau dì Lý: "Dì đợi một chút
Người phía sau dì Lý cũng là một bà lão, chỉ là người đó nét mặt hiền hòa hơn, không tính toán chi li như dì Lý
Thấy Dư Quang thật sự không định giữ thể diện cho mình, giọng dì Lý cũng lạnh xuống: "Bánh của con đều là đồ ế ẩm còn lại, dì mua cũng là vì giúp con thôi, tình cảm bao nhiêu năm như vậy, con còn sợ dì quỵt nợ chắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không có mẹ dạy là không được, hai vợ chồng nhà họ Dư phúc hậu như vậy, sao lại có thể nuôi ra con thứ hai Dư này lòng dạ đen tối ham tiền như vậy
Dư Quang cười nhẹ nhàng nhìn dì Lý, giọng ôn hòa: "Sợ
Thấy lông mày dì Lý dựng lên, Dư Quang cười càng thêm vui vẻ: "Dì à, con với dì không có tình cảm, đây là buôn bán nhỏ, hôm nay dù chị cả của con đến, con cũng lấy giá tiền như vậy thôi
Lúc nói những lời này, Dư Quang khóe mắt liếc nhìn về một hướng nào đó: Xem lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa xem đủ hay sao
Dì Lý bị lời của Dư Quang kích thích, liền gào lên với Dư Quang: "Như thế không giống nhau, thầm con bé sẽ bù cho nó
Cái gì mà đưa tiền bất quá cũng là qua loa cho xong chuyện, chỉ là dùng để lừa bọn họ tiêu tiền thôi
Dư Quang gật đầu ứng với lời dì Lý: "Đúng thì sao, đó là chị gái của con, liên quan gì đến dì
Dì Lý kinh ngạc nhìn Dư Quang, nhất thời lại không tìm được lời để phản bác: Sao tự nhiên lại ừm một tiếng, vậy chẳng phải là bà ta thắng rồi sao
Đang nghĩ, đã thấy Dư Quang vẫy tay về phía một phiến đá: "Chị à, em nói có lý không
Thấy Dư Quang đang nói với mình, Dư Yến ngượng ngùng đi ra từ phía sau phiến đá: "Chị nghe nói em làm ăn không tệ, nên muốn tới xem
08 thì nhanh chóng nhắc nhở Dư Quang: "Ký chủ, cô cẩn thận chút, Dư Yến lúc này lại đây, sợ là để vòi tiền
Dư Quang như không nghe thấy lời của 08, giọng lại lớn hơn chút: "Dì à, dì nhìn kỹ đó, hôm nay cho dù chị cả của con tới mua đồ, cũng phải trả tiền, đây là quy tắc mua đồ, chứ làm gì có chuyện cầm đồ rồi đi được
Rồi sau đó Dư Quang nhìn sang Dư Yến: "Chị à, em nói đúng không
Dư Yến vốn là người sĩ diện, thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, chỉ có thể cố gắng lên tiếng, rồi sau đó lấy hai hào năm xu đặt lên xe đẩy nhỏ của Dư Quang: "Cho chị một cái đi
Đây chính là tiền ăn hai ngày của cô, cứ vậy mà bị Dư Quang ép buộc tiêu ra ngoài
Dư Quang lấy một chiếc bánh phù dung đưa vào tay Dư Yến, rồi sau đó lo lắng hỏi: "Chị à, có mình chị ăn thôi sao, không cần mua cho Gia Bảo một cái à
Dư Yến muốn nói là cái này chính là cho Dư Gia Bảo, nhưng phát hiện ra những ánh mắt đang dồn vào mình, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: "Thêm một cái nữa
Rồi lại lấy ra hai hào năm xu giao cho Dư Quang
Dư Quang cất tiền cẩn thận, rồi sau đó cười dịu dàng nhìn dì Lý: "Dì à, dì thấy chưa, cho dù là chị ruột của con mua đồ cũng phải trả tiền, đây mới là đạo lý làm người
Theo lời của Dư Quang, những người xung quanh nhao nhao gật đầu tán thành
Dư Yến ôm hai chiếc bánh điểm tâm, đội những ánh mắt tán thưởng của đám đông mà đi về phía bên ngoài đám người
Chẳng phải cô đến đây để gọi Dư Quang về nhà sao, sao lại đi mua của Dư Quang hai cái bánh điểm tâm
Có phải Dư Quang bị điên rồi không, sao ngay cả tiền của chị ruột mà cũng lừa gạt
Càng nghĩ càng giận, thấy xung quanh không có ai, Dư Yến ném mạnh chiếc bánh phù dung trong tay xuống đất, rồi dùng chân giẫm nát bét
Dư Quang nếu đối xử với cô như vậy, thì đừng hòng mà quay về nhà nữa
Dì Lý cũng bị những lời thẳng thừng của Dư Quang làm cho tức đến phát bệnh, lập tức quay người rời đi: "Cái đồ quái quỷ gì, tôi không thèm mua nữa
Vốn dĩ nghĩ rằng Dư Quang sẽ chạy đến tranh cãi với mình, sau đó bà ta có thể nhân cơ hội mà ngồi xuống khóc lóc ầm ĩ
Nhưng không ngờ phía sau lại truyền đến giọng nói ôn hòa của Dư Quang: "Dì à đi thong thả, chờ sau này tích cóp đủ tiền thì lại đến
Dì Lý tức giận quay đầu nhìn về phía Dư Quang: Lời này là có ý gì, cho rằng bà ta không mua nổi à
(hết chương này).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.