Xem Dư Quang bên khóe miệng như cùng khiêu khích tươi cười, Lý thẩm nháy mắt phía trên: "Còn lại bảy cái là đi, ta đều muốn
Dư Quang thì cười nhìn về phía người vốn đang đứng sau lưng Lý thẩm: "A di muốn mấy cái
A di kia duỗi ra hai ngón tay: "Ta muốn hai cái
Dứt lời đưa năm mao tiền đến trước mặt Dư Quang
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang cất tiền, lấy ra hai cái bánh phù dung đưa vào tay a di: "Ngươi cầm lấy đi
A di vừa định nói chuyện thì thấy Lý thẩm nhảy lên trước mặt Dư Quang, chắn tầm mắt bà ta: "Ta đã bảo ta muốn hết rồi
Dư Quang không thèm để ý, đậy nắp vỉ hấp lại: "Ngươi muốn gì chứ, muốn mây muốn gió hay muốn không khí
Nghĩ nợ tiền còn dễ à, cầm túi đến trước cửa nhà vệ sinh chờ đi
Lý thẩm lập tức nổi giận: "Con bé này nói năng kiểu gì vậy, không biết kính già yêu trẻ à, trách sao nhà chồng nó ghét bỏ
Dư Quang cười nhạt nhìn Lý thẩm: "Ta kính già yêu trẻ là đức tính tốt của ta, không phải là cái vốn để ngươi ỷ lại vào đó, dùng đạo đức bắt cóc ta là không được đâu
Nói đến đây, giọng Dư Quang ngừng một chút: "Thím có biết đạo đức bắt cóc là gì không, hay là để tôi giải thích cho mà nghe
Lý thẩm nhìn Dư Quang hồi lâu, không thốt nên lời, chỉ run run ngón tay: "Mày, mày, mày..
Thấy Lý thẩm ấp úng nửa ngày, không nói được câu nào, Dư Quang ấn ngón tay bà ta xuống: "Thím bớt chút sức, tí nữa còn phải đi nhà vệ sinh tìm đồ ăn miễn phí chứ
Mặt Lý thẩm lập tức đỏ bừng, lấy ba đồng tiền từ trong túi ra: "Cho mày, ta ngược lại muốn xem thứ đồ mày làm có ngon đến mức nào mà mày lên mặt ghê vậy
Đây có lẽ là giây phút hào phóng nhất đời bà ta
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Lý thẩm, Dư Quang khẽ cười, cất tiền vào túi, giọng nói lập tức trở nên ấm áp như mùa xuân: "Để cháu gói cho thím ngay đây
Cẩn thận dùng chén giấy nhỏ xếp bánh phù dung chồng lên nhau, đặt vào tay Lý thẩm: "Thím đợi một chút, còn năm xu tiền thối
Thấy Dư Quang hạ giọng, Lý thẩm càng cao hứng: "Cầm mà mua thuốc uống đi
Mất năm xu tiền mà mua được câu rủa, Lý thẩm cảm thấy cả người thoải mái
Dư Quang không giận, kéo khóa ba lô nhỏ: "Cảm ơn thím đã ủng hộ con
Nói xong liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi
Lý thẩm vốn định đến chiếm chút tiện nghi, bị Dư Quang kích thích mà đầu óc nóng lên, chẳng những mất tiền, còn trực tiếp từ chối tiền thối của người ta
Đợi đến khi đầu óc tỉnh táo lại, mới hoàn toàn nhận thức được những gì mình vừa làm
Bà ta vốn vừa keo kiệt vừa sĩ diện, phát hiện mình dùng gần nửa tháng tiền sinh hoạt trong nhà, đổi lấy năm cái bánh chẳng ai thèm, tim bà ta liền thắt lại: Mình đang làm cái gì vậy
Loạng choạng lùi lại một bước, Lý thẩm theo bản năng đưa tay kéo xe đẩy nhỏ của Dư Quang
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang tránh tay Lý thẩm, cười nhạt nhìn bà ta: "Thím hối hận muốn trả hàng rồi hả
Lý thẩm vừa định gật đầu, liền thấy ánh mắt thấu rõ của Dư Quang: "Cháu biết mà, thím chỉ hợp với ăn đồ miễn phí thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ đến những lời Dư Quang vừa nói, Lý thẩm theo bản năng lùi lại một bước
Lời định trả hàng cũng biến thành ngoa ngôn: "Ta chỉ là hỏi xem ngày mai mày mấy giờ đến thôi
Dư Quang vẫn cười nhạt nhìn Lý thẩm: "Thím tính đặt trước à, đặt trước thì phải cọc trước nhé
Nhìn Dư Quang bộ mặt tham tiền, Lý thẩm hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Mày thì được đấy, cả ngày chỉ biết có tiền thôi, đến cả nhân tính cũng không còn
Dư Quang cười nhẹ gật đầu tán đồng lời Lý thẩm: "Thím nói có lý, thái độ coi tiền như rác của thím quả thật đáng để cháu học tập
Thím yên tâm, cả nhà thím tuyệt đối không ai giống cháu đâu, thần tài có đi qua cửa nhà thím cũng không thèm dừng chân
Lý thẩm thở hổn hển, gắt gao nhìn Dư Quang: "Mày, mày, mày, mày..
Dư Quang tươi cười: "Thím yên tâm, cả nhà thím nhất định một đời sẽ không mất hết nhân tính
Nói xong, liền trực tiếp đẩy xe nhỏ đi, để lại Lý thẩm sắc mặt từ hồng chuyển tím cùng đám đông xem trò vui
Bánh của Dư Quang bán nhanh, một số người đến chậm không kịp mua, bèn mua bánh năm xu một cái của nhà bên cạnh
Mặc dù giá có hơi cao, mùi vị cũng không ngon
Nhưng dù sao cũng có thể lót dạ, giải được cơn thèm
Dư Quang đẩy xe nhỏ, chậm rãi đi trên con đường nhỏ trong khu nhà xưởng
Ba lô nhỏ màu đen chứa đầy tiền lấp ló trên người nàng, nặng trĩu, trông rất mê người
08 nghi hoặc nhìn con đường có chút lạ lẫm phía trước: "Ký chủ, chúng ta có phải đi nhầm đường không
Dư Quang vừa đi vừa tháo kính mắt cất vào túi
Thấy động tác của Dư Quang, 08 giật mình: "Ký chủ
Ký chủ tính ra tay sao, nhưng vấn đề là xung quanh chẳng có ai, ký chủ muốn động tay với ai chứ
Vừa nghĩ, bên tai đã truyền đến giọng nói ôn nhu của Dư Quang: "08, từ giờ trở đi, nếu ngươi dám hé răng nửa lời, ta sẽ gửi đơn xin lên cục trưởng, bảo ông ấy phế thải ngươi
Tuy chỉ hoàn thành ba thế giới, nhưng tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của nàng đã đạt mức trăm phần trăm, đủ để thể hiện thực lực của mình
Chắc hẳn cục trưởng sẽ đồng ý cho nàng đổi một hệ thống bớt vô dụng hơn
08: "..
Chuyện này liên quan gì đến hắn, tại sao lại trút giận lên hắn
Tuy cảm thấy ấm ức, nhưng 08 vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, thậm chí tiếng "ừ" cũng không dám phát ra
Khóe miệng Dư Quang hơi nhếch lên: Bánh bao nhỏ này tuy phế nhưng được cái nghe lời, coi như cũng đỡ lo
Ngay lúc Dư Quang đi đến một con hẻm nhỏ tối tăm thì trước mặt bỗng xuất hiện mấy người đàn ông trùm khăn tam giác lên mặt
Dư Quang theo bản năng dừng bước, lại phát hiện phía sau cũng có tiếng bước chân dồn dập
Nàng lại bị người bao vây cả trước lẫn sau
08 tròng mắt trợn tròn, Dư Gia Bảo tại sao lại đứng giữa đám người đó..
Ai nói cho những người này biết, chỉ cần quấn một miếng vải lên mặt thì người khác sẽ không nhận ra họ vậy
Cái khả năng bảo mật này còn không bằng đội quần đùi lên mặt ấy chứ
Hắn vừa định nhắc nhở Dư Quang, thì bên tai lại vang lên câu nói lúc nãy của Dư Quang, 08 lập tức nuốt tiếng lại: Không cho hắn lên tiếng, chẳng lẽ nói ký chủ đã sớm nhận ra thân phận của Dư Gia Bảo
Nhưng tại sao vậy
Quy tắc làm việc của bọn họ đã ghi rõ, không được gây tổn hại đến đối tượng nhiệm vụ
Nghiêm túc mà nói, Dư Gia Bảo thực ra cũng coi là một đối tượng nhiệm vụ
Nhưng nếu như ký chủ không nhận ra thân phận đối phương, vậy có phải sẽ tùy tiện động tay với Dư Gia Bảo
Nghĩ đến đây, 08 run rẩy: Lòng người hẳn là không đến nỗi hiểm ác như vậy đâu
Thấy Dư Quang dừng bước, tên cầm đầu cười lạnh với Dư Quang: "Biết bọn tao định làm gì không
Dư Quang không nói gì, tầm mắt lại rơi vào cái bóng đang lấm lét nép mình ở góc tường
Phát hiện Dư Quang đang nhìn mình, Dư Gia Bảo càng lùi lại hai bước: Đây cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, đối phương lại là nhị tỷ của hắn, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi
Nhưng hắn cũng đâu muốn thế, tại Dư Quang không biết điều quá mà thôi
(Hết chương này).