Vương Tiểu Thiên lần đầu tiên bị Dư Quang ôm lấy, trong nhất thời có chút xấu hổ
Dứt khoát hai tay ôm lấy cổ Dư Quang, chụt chụt đáp đáp đảm bảo với Dư Quang: "Sư phụ, chờ ta ngày mai bán cổ phiếu, sau đó sẽ nghiêm túc nghiên cứu bút ký người cho ta
Nếu như nàng có mụ mụ, mụ mụ có phải cũng sẽ ôm nàng như vậy không
Đáng tiếc lời tiếp theo của Dư Quang lại đánh tan chút ảo tưởng kia của Vương Tiểu Thiên: "Đừng nghĩ nhiều, ngày mai chắc chắn vừa mở phiên sẽ ngã sàn, ngươi bán không được
Vương Tiểu Thiên là một đứa trẻ thông minh, khi nói chuyện với Dư Quang cũng bớt đi rất nhiều kiêng kỵ
Bán không được = bồi tiền, nước mắt Vương Tiểu Thiên trong nháy mắt đã ồ ạt trào ra: "Phải làm sao bây giờ, ta bồi thường rất nhiều tiền
Nàng một chút cũng không thông minh, nàng chỉ là một con ngốc lớn
Dư Quang vỗ nhẹ lưng Vương Tiểu Thiên: "Không sao, bồi nhiều hai lần sẽ quen thôi
Bị Dư Quang khuyên như vậy, Vương Tiểu Thiên lúc này càng khóc lớn hơn: Sư phụ khi dễ nàng
Chuyện tương tự ở sàn giao dịch thường xuyên xảy ra, chỉ là lần này đương sự có tuổi hơi nhỏ
Chú gác cổng một bên đuổi người, một bên lại có chút hứng thú xem ba người Dư Quang: "Hai người lớn các ngươi cũng thật là yên tâm, dám đem tiền đặt vào tay con nít nghịch phá
Bà Đinh khẩn trương nhìn Dư Quang, người bản địa bài ngoại, bà không nói được tiếng bản địa nên đã bị người giễu cợt rất nhiều lần
Ngược lại là Dư Quang dùng giọng bản địa lưu loát nói với chú gác cổng vài câu, sau đó mới dẫn Vương Tiểu Thiên và bà Đinh đi
Vì ban ngày bồi thường tiền, buổi tối ngày hôm đó Vương Tiểu Thiên trằn trọc mãi không ngủ được
Nghe tiếng huyên náo của Vương Tiểu Thiên ngày càng lớn, Dư Quang cuối cùng mở miệng: "Có gì muốn nói à
Vương Tiểu Thiên buồn bực "ừm" một tiếng: "Sư phụ, vì sao người lại lợi hại như vậy
Cổ phiếu mà Dư Quang chọn, theo suýt ngã sàn đã tăng một mạch lên trần, còn được thêm 18% lợi nhuận
Không chỉ giúp Vương Tiểu Thiên bù lại số tiền đã mất mà còn có thêm chút lợi nhuận
Dư Quang bình tĩnh nhìn vầng trăng tròn bên ngoài cửa sổ: "Đó là sức mạnh của việc học
Không có kính che, trong mắt Dư Quang thoáng hiện lên một tia sáng màu tím nhạt
Để bản thân mạnh hơn, nàng đã học rất nhiều thứ, nhưng mà
Nghe Dư Quang nói vậy, bàn tay giấu trong chăn của Vương Tiểu Thiên lặng lẽ siết chặt: Nàng nhất định phải học thật giỏi, tương lai phải trở nên mạnh như sư phụ
Bà Đinh thở phào nhẹ nhõm: Tiểu Thiên mệnh tốt, lại gặp được một vị sư phụ tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì việc đầu tư của Dư Quang diễn ra vô cùng thuận lợi, vốn dĩ hành trình nửa tháng đã bị kéo dài thành một tháng
Trong mười chín ngày làm việc, Dư Quang đã lợi dụng ánh mắt đầu tư chuẩn xác của mình, thành công biến hơn một ngàn thành một vạn rưỡi
Tính toán hai tuần sau sẽ không có cổ phiếu nào quá xuất sắc, Dư Quang dẫn bà Đinh và Vương Tiểu Thiên về nhà
Khác với sự hưng phấn khi đến thành phố Hỗ, khi trở về Vương Tiểu Thiên trông ủ rũ vô cùng
Mấy ngày nay, nàng mua cao bán thấp, số tiền tiết kiệm của bà nội đã bị nàng làm mất hơn nửa
Nếu như không phải cuối cùng sư phụ không chịu nổi, lên tiếng chỉ điểm vài câu, nàng sợ là đến một chút tiền cuối cùng cũng phải mất sạch
Càng nghĩ trong lòng càng buồn bực, Vương Tiểu Thiên cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp ai nữa
Nếu chuyện này để mấy đám tiểu đệ của nàng biết, về sau chẳng phải nàng sẽ bị người ta gọi là đồ phá của sao
Đang nghĩ thì thấy Dư Quang dùng bút chì đánh dấu một đoạn trên tờ báo
Vương Tiểu Thiên lập tức tỉnh táo, sau khi Dư Quang đặt báo xuống, Vương Tiểu Thiên lặng lẽ giật lấy tờ báo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi nàng đang chuẩn bị nhớ kỹ nội dung trên báo thì đột nhiên bên tai truyền đến lời của Dư Quang: "Ngươi thấy cổ phiếu công ty mà ta vẽ vòng tròn này sẽ tăng hay sẽ giảm, có thể tăng bao nhiêu, có thể giảm bao nhiêu
Hai người đang nói thì nghe ở giữa giường truyền đến tiếng cười "hì hì"
Dư Quang ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy một thiếu niên độ mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo sơ mi trắng, vẻ ngoài tuấn tú, đang ghé vào khe hở của giường nhỏ cười trộm
Thấy Dư Quang nhìn mình, trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ xấu hổ: "Dì ơi, cháu không cố ý muốn cười
Cậu chỉ không nhịn được
Vị dì này thật là thú vị, em gái mới bé như vậy, mà lại đi nói chuyện kinh tế với em ấy, cứ như là em gái hiểu được vậy
Kinh tế gì đó, đến người có gia cảnh như cậu còn không hiểu rõ, huống chi là một em bé như vậy
Khi phát hiện Vương Tiểu Thiên ngượng ngùng cúi đầu, nhưng khóe mắt lại lén nhìn thiếu niên, Dư Quang nhẹ nhàng đẩy kính: "Ngươi cảm thấy em ấy không hiểu, hay cảm thấy em ấy không nên hiểu
Tiểu Thiên đã tròn sáu tuổi, lại còn thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, đúng là dễ trưởng thành sớm hơn
Cho nên, có những thứ vẫn nên sớm đè bẹp thì hơn
Nghe Dư Quang nói vậy, Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, cùng Dư Quang nhìn thiếu niên đẹp trai ở giường đối diện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiếu niên bị Dư Quang xoáy vào, chỉ thấy cậu nhanh nhẹn leo xuống khỏi giường giữa
Khẽ hắng giọng nói với Dư Quang: "Chào dì, cháu tên là Ngụy Cần Xuyên, ba cháu là phó giáo sư khoa quản lý kinh tế đại học X
Nghe hai chữ "giáo sư", miệng Vương Tiểu Thiên khẽ mở, trong mắt lộ ra ánh mắt sùng bái
Vẻ mặt của Vương Tiểu Thiên làm cho Ngụy Cần Xuyên rất tự hào, cậu ta hơi hếch cằm chuẩn bị nói tiếp
Thì lại nghe Dư Quang cười nói: "Ngươi nhắc tới thân phận của ba mình, là để chứng minh con bé nhà ta không hiểu kinh tế, hay là chứng minh nó không nên hiểu kinh tế
Ngày thường chỉ cần nhắc tới ba cậu ta, người khác sẽ nhanh chóng ngậm miệng, nhưng phản ứng của Dư Quang lại làm Ngụy Cần Xuyên có chút lo lắng, cậu ta chẳng qua chỉ nói sai một câu thôi mà, sao lại phải bắt bẻ chuyện đó
Vương Tiểu Thiên cũng hiểu ý trong lời nói của Dư Quang, miệng cũng mím lại: Cái anh trai này đang coi thường nàng sao
Khả năng ăn nói của Dư Quang đến cùng lợi hại đến mức nào, xem tốc độ chạy trốn của Ngụy Cần Xuyên thì biết
Nhìn bóng lưng Ngụy Cần Xuyên rời đi, Vương Tiểu Thiên hừ một tiếng thật mạnh: Có gì ghê gớm, vì sao nàng không thể thông minh hơn người lớn
Hừ xong Ngụy Cần Xuyên, Vương Tiểu Thiên đưa tay ôm Dư Quang: "Sư phụ, người cũng đi làm giáo sư đi, sau này con sẽ giống cái tên đáng ghét kia, ngẩng cổ nhìn người
Sư phụ của nàng rất lợi hại, vì sao không thể làm giáo sư
Nghe Vương Tiểu Thiên nói lời trẻ con, Dư Quang không nhịn được nhéo mũi nhỏ của nàng: "Muốn cái gì tự mình đi tranh thủ, đừng có chuyện gì cũng lôi ta vào
Vương Tiểu Thiên: "....Sư phụ, người dùng lực mạnh quá
Nàng cảm thấy mũi ướt át, chắc là bị chảy máu cam
Dư Quang đưa tay bịt hai bên huyệt đạo trên mũi Vương Tiểu Thiên: Đứa nhỏ này cứ đến mùa đổi gió là lại dễ bị chảy máu cam, xem ra vẫn nên điều dưỡng lại mới được
Thấy Dư Quang đang hết sức chuyên chú cầm máu cho Vương Tiểu Thiên, 08 cẩn thận hỏi Dư Quang: "Túc chủ, vì sao ngươi không thích cái tên Ngụy Cần Xuyên vừa rồi, thằng bé đó trông cũng được, tính tình lại hào sảng
Trong giọng nói của Dư Quang tràn đầy nghi hoặc: "Ta vì sao phải thích một nam chính của thế giới
Ngoài nhân vật chính thế giới tự cho là đúng, người bình thường sao có thể tự nhiên, không hề gượng ép xen vào cuộc đối thoại của người khác được
Chỉ xem cái cách cậu ta luôn tìm cách lôi kéo sự chú ý của nàng và Vương Tiểu Thiên cũng đủ biết, người này tuyệt đối không phải là dạng vừa
(Hết chương này)