Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 179: Ta tỷ tỷ là thâm niên đỡ đệ ma




Nghe được Dư Quang thu xếp sau, đám người cùng Dư Yến trong nháy mắt hình thành một mặt trận thống nhất
Có thể thả ra ngoài xã hội đen hài tử, ở trong nhà tự nhiên đều không được coi trọng lắm
Bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý những đứa trẻ này sẽ chết ở bên ngoài
Bây giờ bọn họ sẽ ra mặt nháo, cũng chẳng qua là vì muốn kiếm chút tiền mang về
Nếu không chờ những người này thả ra, thì đều phải là chuyện mười lăm năm sau
Mười lăm năm này, nhà cửa sẽ ít đi rất nhiều thu nhập
Dư Yến vốn định là đem những người này đẩy ra ngoài tìm Dư Quang gây phiền phức, vừa vặn cũng cho mình hả giận
Lại không ngờ, người ta tính toán còn cao siêu hơn Dư Yến nhiều: bọn họ chẳng những muốn tìm Dư Quang trút giận, còn muốn công thức điểm tâm của Dư Quang
Thế là, một đám người cứ như vậy rầm rộ đi tới nhà Đinh bà tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Yến vốn nghĩ hảo hảo thu thập Dư Quang một chút, tốt nhất là làm Đinh bà tử đuổi Dư Quang đi
Lại không ngờ, những người này cũng không phải là nàng có thể khống chế
Có thể nuôi ra lưu manh, bản thân mình tự nhiên cũng có vấn đề
Đến nhà họ Đinh, phát hiện gõ không mở cửa, những người này thế mà nóng lòng muốn thử chuẩn bị leo tường vào nhà
Dư Yến mặc dù cũng hận Dư Quang, nhưng nàng lại rất rõ ràng, leo tường nhập thất chính là phạm pháp
Đáng tiếc mọi người đã đỏ mắt, nhao nhao nghiên cứu nhảy như thế nào lên, căn bản không để ý đến lời khuyên của Dư Yến
Mắt thấy sự tình sắp thoát khỏi tầm kiểm soát, Dư Yến lặng lẽ lui về phía sau, tính toán một mình rời đi
Nàng chỉ là muốn đến cửa tìm phiền toái, lại không phải tính toán tìm đường chết, đương nhiên không muốn lại đi cùng những người này giày vò
Thấy Dư Yến chuẩn bị bỏ chạy, đám người trao đổi ánh mắt, lại là đồng tâm hiệp lực nâng Dư Yến qua đầu tường ném vào trong, sau đó ở bên ngoài ép Dư Yến mở cửa cho bọn họ
Vào nhà xong, phát hiện trong phòng thật sự không có người, đám người liền tranh nhau chen lấn tìm kiếm
Có thể lấy đi đồ vật đều lấy đi, cầm không đi ngay tại chỗ hủy, giống như đang khám nhà mà giày vò nhà Dư tả tơi bời
Sau đó còn không quên đem toàn bộ giấy tờ có chữ nghĩa mang đi
Ngay lúc bọn họ vừa đi ra ngoài vừa chửi mắng nhà họ Đinh nghèo xơ xác thì vừa vặn bị mấy cảnh viên đi ngang qua chặn ở cửa
Sau đó sự tình liền trở nên vô cùng thú vị
Người khuyến khích mọi người đi nhà Đinh bà tử là Dư Yến
Người kích động cảm xúc của mọi người nói Dư Quang có tiền là Dư Yến
Người lừa gạt mọi người đi tìm công thức điểm tâm là Dư Yến
Người đầu tiên tiến vào sân nhà Đinh bà tử là Dư Yến
Người mở cửa cho đám người vẫn là Dư Yến
Những điều này đều là sự thật không thể chối cãi
Khi tất cả khẩu cung của mọi người đều chỉ về Dư Yến, Dư Yến trong nháy mắt trợn tròn mắt
Sự tình không phải thế này
Nàng chẳng qua là nhiều lời mấy câu, sao lại biến thành chủ mưu xông vào nhà cướp bóc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên đời này còn có thiên lý hay không công đạo, sợ không phải là muốn chết oan nàng
Đáng tiếc, vô luận nàng biện hộ thế nào, khẩu cung của những người khác đều vô cùng nhất trí
Dù có tách ra thẩm vấn, khẩu cung của đám người vẫn như cũ là: "Là nàng, là nàng, chính là nàng
Dưới sự nỗ lực không ngừng của mọi người, Dư Yến bị phán là chủ phạm, lập tức sẽ phải nộp cho tòa án
Khi Dư Quang đến, ánh mắt của mấy cảnh viên nhìn cô đầy xoắn xuýt
Vốn cho rằng cô nương này có bí mật gì đó không thể nói ra, nhưng giờ nhìn lại, sao mà đáng thương như vậy
Qua thẩm vấn, bọn họ đã biết được quá khứ của Dư Quang từ miệng của Dư Yến
Bây giờ nhìn lại, thân phận của cô nương này ngược lại là không có vấn đề gì, chỉ là không gặp được người tốt, ngạnh sinh sinh bị ép thành ra thế này
Điều duy nhất đáng mừng là, cô nương này bản thân là một người không chịu thua kém, có bản lĩnh, chắc hẳn sau này nhất định có thể sống tốt
Những suy đoán trước đó đều là do bọn họ quá nhạy cảm
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu không có người của bọn họ cùng theo dõi, cũng sẽ không nhanh chóng bắt được đám người xông vào nhà cướp bóc này như vậy
Nhìn ánh mắt đồng tình của cảnh viên kia, dường như đang thở dài cho chính mình không gặp được một người tỷ tỷ tốt
Dư Quang lộ ra nụ cười ôn nhu mà kiên cường với đối phương: "Không có gì đâu, tôi đã sớm quen rồi
08 thì hiếu kỳ hỏi: "Túc chủ, cái này có tính là bổ đao không a
Dư Quang thì ôn nhu trả lời: "Đầu óc của ngươi không tốt, đừng nghĩ quá nhiều vấn đề siêu cương
Nghe được Dư Quang nói quen rồi, lại nghĩ tới quá khứ của Dư Quang, mấy cảnh viên nhao nhao đồng tình nhìn đối phương: Cô nương này thật là đáng thương mà
Sau khi tiếp nhận ánh mắt tẩy lễ của cảnh viên, Dư Quang thuận theo yêu cầu được gặp chị mình
Dư Yến hiện tại đang ở trong trại tạm giam, chỉ cần thủ tục hợp lệ, gặp mặt ngược lại không thành vấn đề
Hỏi rõ ràng vị trí của Dư Yến, Dư Quang cầm giấy phê chuẩn, cùng Đinh bà tử và Vương Tiểu Thiên cùng nhau đi trại tạm giam
Đây đã là lần thứ hai Dư Yến vào đây, khác với lần trước là
Lần trước, Dư Yến chỉ là tạm giam lâm thời
Nhưng lần này, ít nhất cô ta phải ở tù hai mươi năm
Thấy Dư Quang đến, trong mắt Dư Yến bắn ra ánh sáng mong chờ, kéo tay Dư Quang: "Lão Nhị, cuối cùng em cũng tới rồi, chị đợi em khổ quá a
Cô ta đã nghe người ta nói, chuyện của cô ta có thể lớn có thể nhỏ
Nhưng chỉ cần khổ chủ Dư Quang không truy cứu, thì vẫn có khả năng được vô tội thả ra
Rốt cuộc là cô ta vào sân nhà của muội muội, cùng lắm thì chỉ nói là hai người có mâu thuẫn thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khóe mắt Dư Quang hơi đỏ lên, nắm lại tay Dư Yến: "Chị cả, chị phải cải tạo cho tốt, em đợi chị ra ngoài
Dư Yến đúng là một nhân tài, thế mà có thể đem cái chuyện hại người mà không có lợi gì cho mình nắm chắc được đến vậy
Trong lời nói của hai người đều có một chữ "đợi", nhưng ý tứ lại hoàn toàn trái ngược nhau
Dư Yến cho rằng mình nghe lầm cái gì đó, ngẩn người một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Em tới đón chị là tốt rồi, chị khi nào thì có thể đi ra ngoài
Ai ngờ Dư Quang vẫn nắm tay cô ta, ôn ôn nhu nhu nhẹ nhàng nói: "Chị cả, chị lại nói mê sảng gì vậy, chị ít nhất phải ở tù hai mươi năm, sao có thể ra ngoài được
Dù thế nào cũng không thể trông cậy vào việc cô ta cướp ngục đi, nhưng sao cô ta có thể làm chuyện phạm pháp được
Nghe ra ý tứ của Dư Quang, không chỉ Dư Yến chấn kinh, ngay cả 08 cũng nghi hoặc: "Túc chủ, ngươi không tính cứu Dư Yến ra ngoài à
Dư Quang một bên nắm tay Dư Yến cho cô ta sức mạnh, một bên hỏi lại 08: "Ta vì cái gì phải cứu cô ta
08 bị Dư Quang bất thình lình hỏi lại làm cho không biết nói gì, theo bản năng tranh luận: "Nhưng Dư Yến là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta mà
Nhiệm vụ của bọn họ còn chưa hoàn thành đâu
Trong giọng nói của Dư Quang mang theo sự nghi hoặc nồng đậm: "Nhiệm vụ của chúng ta là gì
08: "


Túc chủ, ngươi có phải bị mất trí nhớ rồi không
Mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc không biết Dư Quang là bị làm sao, nhưng 08 vẫn tận chức tận trách đọc ra tâm nguyện của nguyên chủ: "Nguyên chủ hy vọng túc chủ có thể giúp đỡ Dư Yến sống tốt, ít nhất không muốn chết thảm như vậy, còn hy vọng túc chủ giải thoát Dư Yến và Dư Gia Bảo
Giọng nói của 08 càng ngày càng yếu, sao mà có cảm giác chỗ nào đó không đúng
Dư Quang vẫn nắm chặt tay Dư Yến: "Ta đều làm được rồi, chẳng phải sao
Dư Yến ít nhất phải ở tù hai mươi năm, bên trong có ăn có uống, nghe nói nếu cố gắng thì còn có thể kiếm được tiền lương
Về phần giải thoát Dư Gia Bảo, một người ở nam tù, một người ở nữ tù, muốn gặp mặt cũng rất khó
Dư Gia Bảo vốn không phải là người trọng tình cảm cho lắm, phỏng đoán hai năm sau ra tù cũng sẽ không đến thăm Dư Yến, đây chẳng phải tương đương với giải thoát sao
Nhiệm vụ này của cô hoàn thành quá hoàn mỹ mà
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.