Ngô Tiểu Hoa đã muốn sụp đổ
Nàng thanh niên thủ tiết, đến hiện tại đã vài chục năm
Lúc trước nàng kéo cái bạt này một cái nữ nhi, sinh hoạt vốn dĩ liền không dễ dàng
Chính là bởi vì có cái thiện lương hảo thanh danh, mọi người mới nguyện ý coi trọng nàng một chút
Ngay cả những cái đó "Khắc chồng", "Quả phụ" chi loại lời nói, cũng không ai tại bên tai nàng nhắc đến
Ai ngờ đệ tức chết thời điểm, còn cho nàng lưu lại cái chất tử
Một quả phụ mang hai đứa trẻ, nàng nếu không đối với chất tử tốt, người trong thôn nước bọt có thể dìm chết nàng
Đành phải, nàng chỉ có thể hết lần này đến lần khác tự nói với mình, đều là do gia đình hắn thiếu hai mạng của em gái
Cứ như vậy, trong lòng thế mà có thể thản nhiên chấp nhận chuyện nuôi con cho người khác
Dư Quang từ nhỏ không thông minh, thậm chí còn có chút vụng về
Ngược lại là Tiểu Hải, chẳng những nói ngọt, hơn nữa mỗi lần thi đều có thể cầm lại thành tích tốt
Tiền thu nhập trong nhà chỉ có như vậy chút ít, căn bản nuôi không nổi hai đứa trẻ
Vì thế nàng suy nghĩ suốt đêm, rốt cuộc quyết định cho Dư Quang bỏ học, chuyên tâm bồi dưỡng Tiểu Hải
Dù sao Tiểu Quang là con gái, còn Tiểu Hải là con trai
Về sau nàng còn phải dựa vào Tiểu Hải dưỡng lão đưa ma đó chứ
Nói câu không dễ nghe, nếu tương lai có gì bất trắc, còn phải trông cậy vào Tiểu Hải cho nàng "đánh cờ ngã bồn"
Phụ nữ sao có thể không có con trai được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn dĩ hết thảy đều tốt đẹp, nào nghĩ tới đứa con gái không bớt lo của nàng lại đột nhiên phát điên
Nghĩ đến đây, Ngô Tiểu Hoa khóc càng thêm thê lương: "Tiểu Hải à, Tiểu Hải của ta ơi
08 bị Ngô Tiểu Hoa chọc tức đến phồng lên: "Túc chủ, Ngô Tiểu Hoa này thật là có bệnh, lúc nguyên chủ chết, bà ta còn không rơi nước mắt
Không quan tâm đến con gái ruột chết, lại lo lắng cho tiện nghi chất tử chịu khổ
Ngô Tiểu Hoa này quả thực nên bị thiên đao vạn quả
Dư Quang không trả lời 08, chỉ yên lặng đẩy kính mắt: "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, làm chuyện chính trước đi
Ngô Tiểu Hoa hai mắt đẫm lệ nhìn Dư Quang: "Con bất hiếu, con muốn ép chết mẹ ruột à
Bao nhiêu năm như vậy, con gái nhà ai mà không phải chịu khổ, tại sao chỉ có Dư Quang như cái đồ khó chịu, nửa điểm cũng không chịu thiệt
Nó không biết chịu thiệt là phúc sao
Dư Quang hai tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Ngô Tiểu Hoa đang đứng trên ghế: "Mẹ, khi nào mẹ mới xuống, con hơi đói bụng rồi
Nghe thấy Dư Quang lúc này còn nghĩ đến ăn, Ngô Tiểu Hoa lập tức bùng nổ: "Mẹ nói cho con biết, con đừng có mơ, trừ khi con đem Tiểu Hải đón về, nếu không mẹ sẽ treo cổ ngay trước mặt con, cho mọi người đều biết con bức chết mẹ ruột
Tiểu Hải đáng thương của nàng
Vì Tiểu Hải, nàng đã triệt để không cần thể diện, liền không tin Dư Quang thật có thể trơ mắt nhìn nàng treo cổ
Nụ cười trên mặt Dư Quang không thay đổi: "Mẹ, mẹ có phải quên rồi không
Trong lúc nói, Dư Quang đưa tay chỉ vào Ngô Tiểu Hoa: "Sợi dây là con giúp mẹ tìm, nút thắt là con giúp mẹ thắt, ngay cả ghế dưới chân mẹ cũng là con giúp mẹ lấy
Sau đó Dư Quang chuyển ngón tay sang hướng khác: "Mẹ, mẹ xem cả xẻng và chiếu rơm con đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần mẹ luồn cổ vào sợi dây, lại đá một cái vào ghế, con sẽ dùng chiếu rơm cuốn mẹ mang ra ngoài chôn
Tất cả công tác chuẩn bị đều là nó giúp làm, nó thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả chôn người
Mẹ của nó bây giờ cùng nó nói mấy lời uy hiếp này, sẽ không thấy chậm sao
Ngô Tiểu Hoa phảng phất bỗng nhiên nghĩ đến việc Dư Quang đã làm, chỉ thấy bà ta run môi nhìn Dư Quang: "Mày mày mày..."
Không đợi bà ta nói hết câu, Dư Quang liền chủ động tiếp lời: "Đồ con gái bất hiếu, đáng giết ngàn đao, chết không nhắm mắt
Căn cứ theo lượng từ ngữ của Ngô Tiểu Hoa mà phân tích, bà ta cũng chỉ có thể nói được những lời này
Ngô Tiểu Hoa thân thể lung lay, vừa định ngất xỉu thì đã được Dư Quang vững vàng đỡ lấy
Ngô Tiểu Hoa trong lòng phẫn hận, hai tay kéo sợi dây, chân lại cố đá Dư Quang: "Đồ súc sinh, con súc sinh này
Nụ cười trên mặt Dư Quang nhạt đi chút: "08, con sai rồi
08 khó có dịp thấy túc chủ vẻ đau buồn, lập tức vắt hết óc an ủi: "Túc chủ, Ngô Tiểu Hoa này chỉ là một con cóc ghẻ, cô đừng nghe nó kêu gào
Lại nghe Dư Quang thở dài một tiếng: "Ta quá tự phụ, vậy mà tính sai lượng từ ngữ của Ngô Tiểu Hoa, thật là không nên mà
08: "..
Tôi là dư thừa quản cô rồi
Dư Quang tránh chân Ngô Tiểu Hoa, nghiêm túc đưa ra đề nghị: "Mẹ, mẹ nhớ chút nữa muốn đảo, nhất định phải đảo vào thòng lọng, vạn nhất từ ghế rớt xuống thì không tốt đâu
Để tránh việc lưu lại dấu vết trên đùi Ngô Tiểu Hoa, nó không tính kéo chân bà ta
Nghe nói công tác khám nghiệm tử thi hiện nay tỉ lệ sai sót tương đối cao, thôi thì đừng thêm phiền toái cho người ta thì hơn
Ngô Tiểu Hoa vốn còn tính nhân cơ hội này từ ghế bước xuống
Nhưng nghe Dư Quang nói xong, bà ta lại bị kẹt trên ghế, động không được, bất động cũng không xong, chỉ có thể kéo thòng lọng gào khóc
Dư Quang đi xuống bếp bưng một chậu thịt lên, thong thả chậm rãi ăn trước mặt Ngô Tiểu Hoa, nó thích nhất là nhìn người khác khóc
Chỉ là Ngô Tiểu Hoa này khóc cũng chưa đủ đã a
Thấy Dư Quang đem tiếng khóc của Ngô Tiểu Hoa thành nhạc nền, 08 có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Túc chủ, cô rõ ràng rất lợi hại, tại sao lại thích bắ
giảng đạo lý thế chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang dùng mu bàn tay đẩy kính mắt: "Cô không hiểu, dùng đạo lý thuyết phục người khác là một chuyện mang đến cảm giác thành tựu
Giết một thôn người rất dễ, nhưng có thể khiến cho họ tin phục cô, cảm thấy những gì cô nói ra đều là đạo lý, mới là thú vui thực sự khi làm nhiệm vụ
Mà nó yêu thích cái loại cảm giác được người khác tin phục này
08 nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thẳng thắn trả lời: "Túc chủ, tôi không hiểu
Dư Quang khẽ cười một tiếng: "Cô không cần phải hiểu, chỉ cần biết ta không mong cầu điều gì ở thế giới này là được
Bởi vì không mong cầu gì, cũng không có đồ vật nào lọt vào mắt nó, cho nên làm việc mới có thể càng không kiêng nể gì
Mà nó cũng rất hưởng thụ thế giới nhiệm vụ như vậy
08 duỗi ra cánh tay nhỏ nhắn, ra sức lắc bắp da bánh bao của mình: Thật khó chịu, vì sao nó lại là hàng phế phẩm
Chỉ cần nó thông minh hơn chút nữa thôi, có thể đã nghe hiểu túc chủ đang nói gì rồi
Ngô Tiểu Hoa lúc này lại có chút xấu hổ, đứng trên ghế không biết nên làm gì tiếp để mà gào khóc
Mà thân thể của bà ta cũng hoảng càng ngày càng dữ, phảng phất như tùy thời có thể rớt từ trên ghế xuống
Phát giác ra khác thường của Ngô Tiểu Hoa, 08 vội vàng nhắc nhở Dư Quang: "Túc chủ, Ngô Tiểu Hoa lại muốn giả chết, bà ta đang định xuống kìa
Dư Quang lại khẽ cười một tiếng: "Không phải, giờ này chắc là não bà ta thiếu dưỡng
Khóc lâu như vậy, thiếu dưỡng cũng là chuyện bình thường
Dư Quang ăn xong một bữa cơm, Ngô Tiểu Hoa đã mắng đến khàn cả giọng
08 tức đến phồng mình như cá nóc, nó không rõ nhà mình túc chủ sao có thể tha thứ cho Ngô Tiểu Hoa loại bà mẹ ghê gớm thích bắt nạt kẻ yếu như vậy
Dư Quang đứng dậy bưng chậu đi ra khỏi phòng của Ngô Tiểu Hoa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy Dư Quang vào sân sau đó không biết rẽ đi đâu, Ngô Tiểu Hoa dừng lại việc khóc mắng, kéo sợi dây thở hổn hển nặng nhọc
Nó sắp bị cái tiểu súc sinh Dư Quang này tức chết, Dư Quang chắc chắn là bị quỷ nhập vào người rồi
Trước đây chỉ cần bà ta mắng một tiếng, Dư Quang sẽ ngoan ngoãn lại gần dỗ bà ta
Nhưng lần này, bà ta mắng đến rát cả họng rồi, mà Dư Quang cứ trơ ra như không nghe thấy
Thật sự muốn làm bà ta tức chết mà
Hơn nữa hiện tại bà ta nên làm gì, con nha đầu kia cứ thế đi ra ngoài, bỏ lại một mình bà ta trong phòng
Bà ta nếu bây giờ xuống, chẳng phải phải cúi đầu trước Dư Quang sao
Không xuống thì thôi, cũng chẳng biết khi nào Dư Quang về, chỉ cái cảm giác mệt mỏi này cũng làm bà ta cực khổ quá rồi
Đầu bà ta hiện giờ rất choáng váng, lỡ mà không cẩn thận ngã vào trong thòng lọng, vậy thì ai sẽ làm chủ cho Tiểu Hải sau này
Nghĩ đến Dư Hải, vành mắt Ngô Tiểu Hoa lại đỏ hoe
Ngay lúc bà ta chuẩn bị khóc thêm hai tiếng, căn phòng đột nhiên rung chuyển lên
(Hết chương này)