Ngô Tiểu Hoa giận run người: “Ngươi cút cho ta.” Cái thứ bất hiếu này, nàng không muốn, để nó cút càng xa càng tốt
Dư Quang cười gật đầu: “Sau đó thì sao!” Những lời này chỉ cần nghe một chút là được, căn bản không cần để trong lòng
Thấy Dư Quang vẻ mặt cà lơ phất phơ không để ý, nước mắt Ngô Tiểu Hoa chực trào ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong giọng nàng vừa cay nghiệt vừa mang quyết tuyệt: “Ta muốn sửa nhà, đến lúc đó ngươi liền cút ra ngoài cho ta.” Căn nhà này hiện tại là dưới danh nghĩa của nàng, nàng muốn cho ai thì cho
Đồ đạc trong nhà đều là của Tiểu Hải, con bất hiếu Dư Quang này mơ tưởng chạm vào một chút
Dư Quang lại lần nữa gật đầu phụ họa: “Mẹ nói đúng.” Khách hàng là thượng đế, mặc kệ mẹ nói cái gì cũng đều đúng
Ngô Tiểu Hoa sững lại, vừa định gào khóc mắng chửi, lại nghe Dư Quang dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ đừng vội khóc, lát nữa cùng nhau khóc.” Tích lũy một chút, quay đầu khóc lên sẽ càng to
Ngô Tiểu Hoa lập tức ỉu xìu, nàng giật giật ngón tay, định đánh Dư Quang thử
Ai ngờ vừa có động tác, đã bị Dư Quang nắm chặt tay: “Mẹ, mẹ muốn uống nước sao!” Cánh tay Ngô Tiểu Hoa vốn dĩ bị gãy, vệ sinh không bó bột thạch cao, chỉ dùng nẹp tre cố định
Lúc này bị Dư Quang kéo, Ngô Tiểu Hoa lập tức đau đến sống dở chết dở
Thấy Ngô Tiểu Hoa đau khổ, Dư Quang tự trách “Ai da” một tiếng: “Mẹ, mẹ xem tay chân con vụng về, thật là bất cẩn.” Sau đó, Dư Quang cầm lấy khăn mặt, cẩn thận lau nước mắt trên mặt Ngô Tiểu Hoa: “Mẹ, sao mẹ lại khóc thế, làm con đau lòng quá.” Ngô Tiểu Hoa vừa vội vàng quay đầu tránh tay Dư Quang, vừa hàm hồ nói những lời như “cút”, “bất hiếu” các kiểu
Đáng tiếc, phương pháp ứng phó hiệu nghiệm của nàng trước đây căn bản không ảnh hưởng gì tới Dư Quang
Thấy cảm xúc Ngô Tiểu Hoa đã sắp ổn định, Dư Quang đưa tay đẩy gọng kính: “Mẹ, có tin vui cho mẹ này.” Ngô Tiểu Hoa không khóc nữa, quay mặt đi chỗ khác: Từ hôm nay trở đi, bà sẽ không nói một lời nào với Dư Quang
Bà muốn dùng hành động nói cho Dư Quang biết, bà thật sự không cần cái loại súc sinh nhỏ này
Thấy bộ dạng ai oán không gì bằng chết của Ngô Tiểu Hoa, Dư Quang cười càng tươi: “Mẹ, con có vốn làm ăn rồi.” 08: “….” Mỗi lần nghe thấy ký chủ nhà mình gọi mẹ, nó đều theo bản năng run rẩy vài cái
Gọi thì rất ngọt, nhưng ra tay thì không hề mềm mỏng
Đây có khi nào bị đa nhân cách… Ngô Tiểu Hoa vẫn không nói lời nào, nhưng mí mắt khẽ động: Dư Quang có thể có vốn làm ăn, chẳng lẽ lại làm chuyện dơ bẩn đáng xấu hổ gì sao
Đứa con gái này đã hoàn toàn bỏ đi, đợi khi nào bà lành vết thương, liền đi cầu trưởng thôn giúp tìm gia đình nghèo trên núi, gả Dư Quang đi cho xa
Bà không tin, Dư Quang còn có thể chống lại được cả thôn
Ngay khi Ngô Tiểu Hoa đang trong lòng lên kế hoạch tương lai thê thảm cho Dư Quang
Bên tai chợt vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của Dư Quang: “Con đem nhà mình thế chấp cho anh Hoa, đổi được ba trăm đồng.” Bất ngờ không, kinh hỉ không
Cuối cùng, còn không quên khen Ngô Tiểu Hoa một câu: “Mẹ, căn nhà của mẹ bảo dưỡng tốt ghê.” Không thể lúc nào cũng đánh người, khen ngợi vừa phải có lợi cho việc duy trì mối quan hệ mẹ con tốt đẹp
Nàng còn muốn bảo vệ Ngô Tiểu Hoa cả đời mà
Nghe đến cả đời, 08 rùng mình: Nó bắt đầu đồng tình với Ngô Tiểu Hoa
Hi vọng người này có thể dưới sự áp bức của ký chủ, tìm được phương thức giải tỏa bản thân thích hợp
Đúng như 08 nghĩ, nghe Dư Quang nói xong, Ngô Tiểu Hoa vốn hấp hối đột nhiên bật dậy từ trên giường
Mắt bà trợn tròn, dữ tợn nhìn Dư Quang: “Ta đánh chết con súc sinh này, sao mày không bị sét đánh chết đi.” Khi nói chuyện, Ngô Tiểu Hoa thu hết sức lực toàn thân, há mồm cắn Dư Quang điên cuồng
Hiển nhiên là đã hận Dư Quang đến tận xương tủy
Dư Quang né sang một bên, khiến Ngô Tiểu Hoa cắn hụt
Sau đó, nàng đưa tay tháo kính xuống, cười tủm tỉm nhìn Ngô Tiểu Hoa: “Mẹ, dạo này mẹ nóng tính quá, con giúp mẹ hạ hỏa cho mát mẻ.” Trước kia 08 chỉ biết ký chủ nhà nó lợi hại, không ngờ ký chủ nhà nó phá nhà giống như trò chơi
Ký chủ không trực tiếp gây tổn thương đến Ngô Tiểu Hoa, nhưng 08 tin rằng, Ngô Tiểu Hoa hiện tại nhất định sống không bằng chết
Dưới sự cố gắng của Dư Quang, nhà họ Dư chỉ còn lại gian phòng Dư Quang ở
Cùng với một phòng bếp, một nhà vệ sinh
Không có nhà, sân nhà họ Dư có vẻ trống trải vô cùng
Để phòng Ngô Tiểu Hoa bị cảm lạnh, Dư Quang đặt bà lên rơm rạ trong chuồng heo
Chen chúc vào nhau một chút, cũng không lạnh
Ngô Tiểu Hoa cũng không phải không muốn phản kháng, nhưng hiện tại bà thực sự không mở nổi miệng
Ngay khi Dư Quang tháo dỡ nhà, đã vô tình đánh rụng mất mấy cái răng của bà
Ngô Tiểu Hoa nằm trong chuồng heo, ngơ ngác nhìn lên trời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bà không hiểu rốt cuộc cuộc đời mình có vấn đề ở đâu
Trong tính toán ban đầu của bà, là chuẩn bị đem đồ đạc trong nhà giao cho Dư Hải đầy đủ không thiếu một thứ
Để Dư Hải biết, Ngô Tiểu Hoa này từ trước đến giờ là người cứng rắn, vĩnh viễn chỉ có người khác thiếu bà, không có bà thiếu ai
Còn về Dư Quang, đứa trẻ này từ nhỏ đã không thông minh, chi bằng tìm nhà nào lớn tuổi một chút gả đi
Tương lai còn có thể giúp đỡ em trai, tiện thể mình cũng có được danh tiếng tốt đẹp
Càng nghĩ càng thấy khổ sở trong lòng, hai hàng nước mắt từ khóe mắt Ngô Tiểu Hoa chậm rãi chảy xuống
Rõ ràng cả đời bà đều giúp mọi người làm việc tốt, lúc nào cũng vì người khác cân nhắc
Nhưng đến khi hoạn nạn, bà lại rơi vào kết cục như thế
Trong mắt Ngô Tiểu Hoa tràn đầy tuyệt vọng: Vì sao người tốt lại không có kết cục tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang nửa dựa trên giường, nghiêm túc đọc sách Dư Hải để lại
Thấy Dư Quang vẻ mặt chuyên chú, 08 có chút câm nín: “Ký chủ, ngài có thể xem thứ gì đó đứng đắn chút không.” Không biết Dư Hải mượn được ở đâu thứ sách này, tuy nói là truyện phản hủ, nhưng toàn là miêu tả vô độ
Những câu chữ rõ ràng kia, làm 08 cảm thấy vô cùng khó chịu
Không ngờ Dư Quang thế mà lại có thể xem chuyên chú như vậy
Nghe thấy 08 nói, Dư Quang đẩy gọng kính: “Đây chính là đồ tốt đấy.” 08: “Ký chủ, có phải ngài dùng sai biểu cảm rồi không.” Giờ phút này, ký chủ nên lộ ra một nụ cười đểu mới đúng, điều đó mới khớp với cuốn sách trong tay của nàng
Dư Quang cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm đặt cuốn sách trên tay sang một bên: “Máu lạnh quá, thỉnh thoảng cần chút thứ gì đó để sưởi ấm.” Xem ra, phương pháp này không phải là quá tốt, tốc độ ấm lên chậm quá
08: “…” Ai có thể nói cho nó biết, nó có phải lại bị ký chủ lừa dối nữa rồi
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, Dư Quang chậm rãi xuống đất đi đến bên cạnh chuồng heo: “Mẹ, con đói, chừng nào mẹ nấu cơm.” Dư Hải đi là có chỗ không tốt này, trong nhà không có cái gì để nấu cơm cả, sai người cũng không tiện
Ngô Tiểu Hoa vốn đang khóc không ra tiếng, cảm giác như mình bị ngâm trong mật đắng
Trong lòng cũng đang ảo tưởng, một ngày nào đó Dư Quang sẽ quỳ trước mặt mình nhận lỗi
Ngay khi bà đang hậm hực thề thốt, tương lai dù Dư Quang có khẩn cầu thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không tha thứ đối phương
Lại chợt nghe Dư Quang nhờ vả
Ngoài tức giận, trong lòng Ngô Tiểu Hoa lại sản sinh một cảm giác thỏa mãn quỷ dị
Bà nghẹn giọng hừ lạnh với Dư Quang: “Mày không thấy toàn thân tao bị thương, căn bản dậy không nổi sao!” Con súc sinh nhỏ này rồi cũng có ngày cầu xin bà
(hết chương này)