Dư Quang chuyên chú nhìn Ngô Tiểu Hoa, ngay lúc Ngô Tiểu Hoa cho rằng Dư Quang lại muốn động tay với mình
Ai ngờ Dư Quang lại ngang nhiên bế thốc nàng lên
Bị Dư Quang ném quăng vật đánh suốt một thời gian dài, một cái ôm như vậy của Dư Quang khiến mũi Ngô Tiểu Hoa cay xè, thế mà thút thít khóc lên: "Đồ con bất hiếu, giờ thì có tinh thần đấy, ta xem ngươi mà hành hạ mẹ già chết đi thì sau này ai quản ngươi
Dư Quang cũng không phản bác, chỉ nhẹ nhàng đáp lời: "Mẹ nói phải
Nghe được lời này, tiếng khóc của Ngô Tiểu Hoa khựng lại: Lại là cảm giác bất lực này
Vốn cho rằng Dư Quang muốn dẫn mình vào nhà nghỉ ngơi
Nhưng không ngờ, Dư Quang lại dẫn nàng đến phòng bếp, trói cái nồi lên người chỗ duy nhất nàng có thể động đậy
Sau đó liền đặt Ngô Tiểu Hoa lên bệ bếp: "Mẹ, sau này nhờ cả vào mẹ
Tuy rằng mùi trên người Ngô Tiểu Hoa không được tốt lắm, nhưng hiện tại tình huống đặc biệt, nàng cũng chỉ đành nhịn chút
Cuối cùng cũng rõ Dư Quang muốn mình làm gì, toàn thân Ngô Tiểu Hoa run rẩy: "Ngươi ngươi ngươi..
Dư Quang đẩy mắt kính, thành khẩn khích lệ Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, mẹ bây giờ trông đặc biệt có tinh thần
Khen ngợi và khẳng định đúng lúc, có lợi cho tâm lý Ngô Tiểu Hoa khỏe mạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giọng 08 khá không lưu loát: "...Ký chủ
Ngô Tiểu Hoa có tinh thần hay không nó không biết, nhưng ký chủ mà còn hành hạ kiểu này thì Ngô Tiểu Hoa sớm muộn gì cũng phát điên mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe ra lo lắng của 08, Dư Quang rất tán thành nhìn Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ
Sống mấy chục năm, Ngô Tiểu Hoa bỗng nhiên phát hiện, hóa ra mình dị ứng với hai chữ "mẹ" này
Nàng theo bản năng muốn hét lên, muốn vung cái nồi làm Dư Quang câm miệng
Nhưng vừa mới động đậy một chút, liền bị Dư Quang chặn lại: "Mẹ, mẹ phải cẩn thận, gần nồi quá đấy, mẹ đừng trượt vào trong nồi đấy nhé
Ngô Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn Dư Quang, nước mắt đảo điên cuồng trong hốc mắt, lại không biết có nên rơi xuống hay không
Nhìn ra sự "mong đợi" trong mắt Ngô Tiểu Hoa, Dư Quang trịnh trọng gật đầu với Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, mẹ ngàn vạn phải chú ý, phải ngã xuống đất ấy nhé, nếu ngã vào nồi thì thức ăn không ăn được đâu
Ánh mắt Ngô Tiểu Hoa vẫn ngây ra, lát sau, nàng như thể bỗng nhớ ra gì đó, gào khóc lên
Vừa khóc còn vừa dùng xẻng đập đầu và bụng mình: "Ta đáng chết, ta đáng chết mà, ta không nên sinh con, tất cả là nghiệp chướng của ta, ta chết đi cho xong, chết đi cho xong..
Thấy Ngô Tiểu Hoa không có ý định nhảy vào nồi, Dư Quang nghiêng người dựa vào khung cửa, lẳng lặng nhìn Ngô Tiểu Hoa điên cuồng khóc mắng
Vẻ mặt như cười như không kia làm 08 có chút sợ hãi: Ký chủ có vẻ như lại muốn hành hạ
Ngô Tiểu Hoa khóc rất lâu, gần như ngất đi, đến khi cổ họng khản đặc mới dừng hẳn
Để bà ta nấu cơm cho cái con súc sinh này, quả thực đúng là mơ mộng hão huyền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy Ngô Tiểu Hoa không khóc nữa, Dư Quang đi đến bên cạnh bà ta, kéo áo sau lưng Ngô Tiểu Hoa, vuốt lên mặt bà ta một cái: "Mẹ, mẹ cứ khóc lớn lên đi, trút hết ủy khuất trong lòng ra là được
Ngô Tiểu Hoa vừa hít không khí, vừa giận dữ nhìn Dư Quang
Còn chưa đợi bà ta mở miệng bắt Dư Quang biến đi, liền nghe Dư Quang lại mở miệng: "Mẹ nếu không muốn nấu cơm thì không cần nấu, giờ con đưa mẹ về nghỉ
Ngô Tiểu Hoa dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn Dư Quang: Bà ngược lại muốn xem thử, nếu bà nhất quyết không nấu cơm cho con súc sinh này thì con súc sinh này có thể làm gì được bà
Đến cái con súc sinh này mà cũng xứng sai khiến bà làm việc
Ngay khi Ngô Tiểu Hoa âm thầm đắc ý, cơ thể lại lần nữa bị Dư Quang ôm ngang lên
Sau đó, Ngô Tiểu Hoa lại lần nữa bị Dư Quang đưa về chuồng heo: "Mẹ, mẹ mệt rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe nhé, buổi tối con sẽ quay lại thăm mẹ
Cô ta nhớ ra trong phòng Dư Hải còn có một gói khoai lang khô, ngược lại có thể ăn tạm cho đỡ đói
Ngô Tiểu Hoa cũng không ngờ Dư Quang thế mà lại đưa mình về chuồng heo, sau khi kinh ngạc một lát, bà ta chịu đựng đau đớn nứt xương quát vào Dư Quang: "Ngươi đối xử với ta như thế, nhất định sẽ gặp báo ứng
Dư Quang cười đỡ mắt kính: "Mẹ, mẹ thật quá quan tâm con, mẹ yên tâm, cho dù tương lai con có chuyện không may, cũng nhất định sẽ đưa hết phần cuối cho mẹ trước
Ngô Tiểu Hoa trợn trắng mắt rồi ngất đi
08: "..
Một bức tranh mẹ hiền con hiếu thật là ôn nhu
Lại lần nữa cầm sách Dư Hải lên đọc, đọc một mạch đến tối
Thấy Dư Quang chăm chú như vậy, 08 bỗng nhiên phản ứng lại một chuyện: "Ký chủ, vì sao cô lại hiểu chữ của thế giới này
Sự phát triển của mỗi thế giới đều không giống nhau, người tạo ra chữ viết cũng không giống nhau
Nhưng tại sao ký chủ của nó lại có thể hiểu được chữ của thế giới này
Nếu nói là kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ lại không biết chữ
Dư Quang đặt sách xuống, tiện thể xoa xoa mi tâm: "Tuy rằng sự phát triển của thế giới không giống nhau, nhưng tư duy của người tạo ra chữ viết thì cơ bản giống nhau
Ban đầu phương thức ghi chép lịch sử đều là tranh tường, sau đó mới chậm rãi diễn biến thành chữ viết, những thứ này đều nhất thông bách thông
Chỉ cần thoáng đoán một chút, tiện thể kết hợp với ngữ cảnh thì có thể đọc hiểu một vài ý nghĩa của lời nói
08 ngơ ngác gật đầu: "A, thì ra là vậy
Dư Quang khẽ cười: "Không hiểu đúng không
08 có chút xấu hổ dạ: "Vâng ạ
Sau đó lại khen ngợi Dư Quang: "Ký chủ thật tuyệt
Nó tuy không thông minh, nhưng năng lực học tập của ký chủ nhà nó rất mạnh, thế là đủ rồi
Dư Quang cười lắc đầu: "Ta cũng không lợi hại như ngươi nghĩ, ta có thể đọc sách là nhờ vào cái này
Vừa nói, Dư Quang nhẹ nhàng vỗ vỗ quyển từ điển bên cạnh
Đây cũng là đồ vật tốt mà Dư Hải để lại
Thấy từ điển, giọng 08 càng thêm vui vẻ: "Ký chủ, cô thật thông minh, thế mà nghĩ ra được cách này để biết chữ, giỏi giỏi đát
Dư Quang đưa tay đẩy mắt kính, cười đáp lại: "Ngươi kỳ thực cũng rất tuyệt đấy
Hệ thống sơ khai có thể ngốc đến mức này, thật không dễ dàng gì mà
Tên nhóc này còn chưa từng nghĩ đến, vì sao cô ta lại có thể đọc hiểu từ điển
Ban ngày, cuộc sống của Ngô Tiểu Hoa khá hơn chút
Nhưng đến tối, lũ heo đói cả ngày mắt lộ vẻ hung quang, bắt đầu dẫm đạp lên người Ngô Tiểu Hoa
Xương cốt Ngô Tiểu Hoa vốn đã gãy, lại bị heo dẫm vào thì ngay cả tiếng kêu cũng biến đổi
Nghe tiếng khóc thảm thiết của bà ta, mấy nhà gần đó lập tức bật đèn
Nhưng mấy ông chồng còn chưa kịp trèo lên tường nhà Dư Quang hóng chuyện thì đã bị mấy bà vợ xách tai lôi về
Hóng chuyện nhà Dư Quang, giờ không phải muốn xem là xem được, thật sự chọc giận Dư Quang thì sau này còn cách nào mà xin được công việc ở nhà người ta nữa
Thôn trưởng đã nói rồi, tiền vốn đã có đủ, giờ chỉ còn thiếu nguyên vật liệu
Điều này có nghĩa Dư Quang chắc chắn sẽ mở xưởng, các bà không muốn vì tính hiếu kỳ của chồng mình mà làm chậm trễ chuyện kiếm tiền của mình
Dưới sự nỗ lực chung của các bà vợ, tiếng gào thét tuyệt vọng của Ngô Tiểu Hoa trở nên vô ích
Dư Quang khoác thêm áo rồi ra khỏi cửa, vừa hay nhìn thấy con heo mẹ cầm đầu đang gặm nhấm Ngô Tiểu Hoa
Trên mặt và người Ngô Tiểu Hoa có thêm không ít vết thương, trong tiếng kêu thảm thiết có mang cả sợ hãi
Dư Quang đi đến bên cạnh Ngô Tiểu Hoa, một chân đá vào con heo kia
Thân thể con heo giật giật, trong nháy mắt đã không còn hơi thở
Ngô Tiểu Hoa thì ngơ ngác nhìn Dư Quang, hồi lâu sau mới òa một tiếng khóc lên: "Sao ngươi giờ mới đến
Lần đầu tiên trong đời, Ngô Tiểu Hoa phát hiện cô con gái trước mặt có vẻ có chút đáng tin cậy
(hết chương này)