Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 218: Toàn thế giới đều biết ta thực cố gắng




Nghe Dư Quang nói ra điều mình muốn hỏi, Dư Huy thật cẩn thận trả lời: "Là do thái độ à
Dư Quang nhẹ nhàng gật đầu: "Không sai đâu, thứ nhất đội người rõ ràng biết muốn bàn chuyện làm ăn, nhưng một đám đều bộ dạng tinh thần uể oải, có thể thấy bọn họ đã tự mình từ bỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi nói ba trăm vạn, mấy người biểu tình đều rất kinh ngạc, vẫn còn là ứng theo lời Vương Kiến, điều này cho thấy bọn họ không chỉ là tạm thời nổi hứng, mà còn là không có nhận thức đúng đắn về năng lực của mình, điều này khiến ta hoài nghi nhân phẩm của họ
Dư Huy "ồ" một tiếng: "Ta còn tưởng rằng muội cho tổ thứ hai đãi ngộ tốt như vậy, thuần túy chỉ là muốn làm cho người tổ thứ nhất hối hận thôi
Dư Quang nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Huynh nghĩ nhiều rồi, bọn họ không xứng
Nàng không có nhiều thời gian đến làm những chuyện đánh mặt ngược tra nhàm chán này, cho nên đừng nghĩ nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Huy: "..."
Được rồi, muội muội vui là được
Sau đó lại có mấy tổ đoàn đội qua tới, có người vui vẻ hớn hở rời đi, có người lại mang vẻ mặt giận dữ
Đưa tiễn đoàn người cuối cùng, Dư Quang xoa xoa mi tâm: "Chúng ta có thể về rồi
Hôm nay tất cả đã ký hợp đồng với mười tám người, quay đầu lại làm bọn họ tự mài giũa lẫn nhau một chút, như vậy trò chơi cũng coi như có nền tảng rồi
Đến lúc đó, nàng có thể làm cả thế giới biết, nàng rốt cuộc cố gắng bao nhiêu
Nghe Dư Quang nói về, Dư Huy trong nháy mắt tinh thần hẳn lên: "Được
Xem một buổi trưa náo nhiệt, bọn họ cuối cùng cũng có thể về nhà
Đưa Dư Huy đi dạo ở kinh đô, tiện thể ăn món vịt quay Bắc Kinh và mì tương trộn đặc sắc nhất
Dư Huy xoa xoa bụng: "Hương vị này thật quá bình thường
Dư Quang cười nhẹ nhàng nhìn hắn: "Tận hưởng những món ăn trong truyền thuyết, thời điểm vui vẻ nhất, thực ra chính là khoảng thời gian chờ đợi trước khi món ăn lên bàn, chứ không phải bản thân hương vị của món ăn
Khẩu vị của mỗi người đều mang tính địa phương, huynh đương nhiên không quen khẩu vị của nơi khác rồi
Dư Huy: "..."
Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, vì sao Dư Quang mãi mãi cũng có nhiều đạo lý như vậy
Sáng sớm hôm sau, hai người liền chuẩn bị lái xe về nhà
Dư Huy vẫn xách túi ni lông đen, nhìn qua thì nặng trịch
Dư Quang cười nhẹ nhàng nhìn hắn: "Huynh là nhét luôn cả nước ngọt trong tủ lạnh vào đấy à
Dư Huy mũi đeo kính râm vừa mua hôm qua, hình chữ công sau lưng để lộ bắp tay cuồn cuộn, nhìn vào lại có chút không giống người tốt
Đây là trang bị mà hôm qua hắn cố ý chọn mua, chuyên môn để giả B
Nghe được lời Dư Quang, biểu tình của Dư Huy vẫn nghiêm túc, nhưng giọng nói thì hạ thấp không ít: "Không chỉ nước ngọt, ta phát hiện cả mặt nạ phòng độc của họ cũng là miễn phí, còn có cả bộ sơ cứu khẩn cấp trong tủ quần áo nữa
Dư Quang lắc đầu cười khẽ: "Huynh hỏi han cặn kẽ quá đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người ca ca này của cô có chút sinh không gặp thời, nếu ở thời cổ đại, tuyệt đối là một tay xét nhà cao thủ
Dư Huy thì nở nụ cười tự hào: "Ra ngoài lăn lộn, đương nhiên phải hỏi han cho rõ mọi thứ, nếu không sẽ bị thiệt
Đối với điểm này, hắn có kinh nghiệm phong phú
Hai người đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ lái xe đến, Dư Quang cũng có hứng thú nói chuyện phiếm: "Hình xăm con rắn của huynh cũng rất ra dáng
Giọng của Dư Huy càng hạ thấp hơn: "Lăn lộn trên đường, không có hình xăm không trấn được người, nhưng khi xăm đến một nửa thì ta liền khóc, thầy xăm hình không lấy tiền luôn, trực tiếp đuổi ta đi, nói là chậm trễ công việc của ổng
Nói đến đây, trên mặt Dư Huy lộ vẻ đắc ý: "Ta soi gương rồi, phần lộ ra bên ngoài còn rất dọa người đấy
Hai người đang nói chuyện, thì nghe sau lưng truyền đến tiếng quở trách không vui: "Dư Quang, sao cô lại ở đây
Dư Quang quay đầu nhìn lại, thì thấy một người đàn ông mặc tây trang giày da, đang giận dữ nhìn cô
Người đàn ông tướng mạo tuấn tú, khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết là công tử được gia tộc giàu có nuôi nấng
Giờ phút này, anh ta đang hai mắt bốc hỏa nhìn Dư Quang và Dư Huy: "Dư Quang, cô sao lại không biết xấu hổ như vậy
Dư Quang thì cười nhẹ nhàng nhìn Đồng Hoành Tân: "Hóa ra là Đồng tiên sinh, nhưng nghe câu này của anh tôi lại thấy hơi không hiểu
Dư Huy trước đây rất ít khi về nhà, cho nên Đồng Hoành Tân trước kia chỉ nghe nói Dư Quang có một người anh trai, còn người anh này là dạng người gì, anh ta hoàn toàn không rõ
Thấy vẻ mặt trơ trẽn của Dư Quang, giọng của Đồng Hoành Tân càng thêm phẫn nộ: "Dư Quang, chuyện dơ bẩn cô làm tối qua thế nào, trong lòng cô rõ như gương, thể diện của Đồng gia đều bị cô làm mất hết
Đồng gia anh ta luôn trong sạch thanh cao, tại sao lại dây dưa với người như Dư Quang
Dư Quang cười nhẹ nhàng nhìn Đồng Hoành Tân: "Ý của Đồng tiên sinh, tôi lại càng không hiểu, khi nào thì Đồng gia và tôi họ Dư vậy
Đồng Hoành Tân hừ lạnh một tiếng, vừa định lên tiếng, thì lại nghe Dư Quang nói tiếp: "Trong mắt Đồng tiên sinh, khách sạn chẳng lẽ không phải nơi để nghỉ tạm, mà là chỗ dơ bẩn à
Chỉ cần đàn ông và phụ nữ vào khách sạn, nhất định là làm chuyện dơ bẩn, vậy Đồng tiên sinh và Đồng Mạn Mạn nữ sĩ thường xuyên cùng nhau ra vào khách sạn, chẳng lẽ hai người cũng có chuyện dơ bẩn không ai biết
Theo như tôi biết, Đồng tiên sinh và Đồng Mạn Mạn nữ sĩ không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, vậy mà lại sống chung một mái nhà, khá nguy hiểm đấy
Giọng của Dư Quang không nhỏ, không ít nhân viên quán rượu xung quanh đều nghe thấy
Đồng Hoành Tân vốn rất coi trọng thể diện, lúc này bị Dư Quang nói như vậy, mặt liền đỏ lên, trực giác tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt nghi kỵ nhìn mình: "Dư Quang, cô đừng có quá đáng, Mạn Mạn là em gái ruột của tôi, cất cái suy nghĩ bẩn thỉu của cô đi
Dư Quang cười gật đầu: "Đồng tiên sinh nói phải, nhưng lại có chút tiêu chuẩn kép, anh và Đồng Mạn Mạn tới khách sạn thì là anh em ruột, tôi và anh trai tôi thì lại làm chuyện dơ bẩn
Rốt cuộc là đầu óc Đồng tiên sinh toàn phân bón, hay là Đồng tiên sinh đang giấu diếm Đồng Mạn Mạn nữ sĩ một tâm tư dơ bẩn không ai biết
Hoặc có thể nói, anh đang giữ phân trong lòng, nên muốn kéo theo tất cả mọi người cùng dính phân hay sao
Nghe Dư Quang nói đến anh trai, sắc mặt của Đồng Hoành Tân đã bắt đầu không tốt
Nhưng cho dù biết mình lỡ lời, anh ta cũng không tiện sửa miệng
Vừa đúng lúc nhân viên cửa mang xe đến, Đồng Hoành Tân cuối cùng cũng tìm được lối thoát, vội vàng kín đáo đưa cho nhân viên cửa một trăm tệ tiền boa, sau đó trong tiếng gọi ầm ĩ của nhân viên cửa, anh ta vội vàng rời đi
Thấy nhân viên cửa vẫn đuổi theo sau xe của Đồng Hoành Tân không ngừng kêu la, Dư Quang cuối cùng buông tay đang chắn Dư Huy, chậm rãi đi tới bên cạnh nhân viên cửa: "Anh không báo cảnh sát à
Nhân viên cửa ngơ ngác nhìn Dư Quang: "Ngài nói gì
Dư Quang cười một mặt dịu dàng: "Anh ta cướp xe của tôi, hiện tại anh không báo cảnh sát, là muốn bao che tội phạm à
Nghe được lời Dư Quang, nhân viên cửa giật mình một cái: "Tôi đi báo cáo với cấp trên"
Dư Quang cười lắc đầu: "Xe tôi không có giấy phép, chờ hắn chạy xa rồi, anh cũng khó bắt hắn, xe tôi thủ tục gần sáu trăm vạn, anh tính đền thế nào
Sắc mặt của nhân viên cửa trong nháy mắt trắng bệch: "Nhưng tôi không có điện thoại
Thời gian làm việc bọn họ không được mang điện thoại
Dư Quang lộ ra nụ cười giống như ác ma: "Không sao, tôi có
Dư Huy: "..."
Muội muội bây giờ cười thật giống như lão sói đang vẫy đuôi
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.