Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 27: Làm ta mụ tâm địa thiện lương




Thôn trưởng tuy rằng không mở qua nhà máy, nhưng những cơ sở vật chất này cũng biết bảy tám phần
Đương nhiên sẽ không nghe Dư Quang đôi ba câu nói, liền theo mù quáng kích động
Đứa trẻ này tự hồ có chút bay bổng
Nghe thôn trưởng nói, Dư Quang cười gật đầu đáp: "Đại gia gia nói đúng, máy móc tự nhiên là quan trọng nhất
Thấy Dư Quang khiêm tốn bộ dạng, thôn trưởng tâm tình cũng tốt hơn nhiều: "Đã ngươi biết, vậy còn tính xây xưởng làm gì
Trên mặt Dư Quang tươi cười không hề thay đổi: "Năm nay xây xưởng, tiện thể dưỡng đất trồng bông
Đợi đến sang năm, tự nhiên sẽ có người cho ta đưa cơ khí đến, ta tuổi còn nhỏ, có nhiều thời gian chờ
Thôn trưởng chần chừ nhìn Dư Quang, nếu biết mình còn nhỏ, vậy từ đâu ra tự tin, cảm thấy sẽ có người cho cô ta đưa cơ khí
Cầm cái tẩu thuốc không có tàn lửa rít mấy hơi, thôn trưởng vẫn không nhịn được hỏi lần nữa: "Theo ta được biết, giá đất ở thôn Lão Vương cũng không tính rẻ, một mẫu đất một năm thế nào cũng phải mấy đồng tiền, ngươi tính muốn bao nhiêu
Dư Quang khẽ lắc đầu: "Ta không muốn đất trồng trọt, muốn đất núi, muốn cái ngọn núi sau thôn Lão Vương kia, nghe nói ngọn núi kia một năm chỉ ba mươi đồng, ta thuê một trăm năm cũng chỉ có ba ngàn đồng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe nói là đất núi, biểu tình của thôn trưởng biến đổi: "Ngươi muốn là đất núi
Đất núi này với đất ruộng khác nhau, căn bản không đáng tiền, đừng nói một năm ba mươi đồng, cho dù một năm hai mươi đồng, cũng đều là khoản thu nhập ngoài định mức của thôn
Thôn trưởng suy nghĩ hồi lâu, mới trầm giọng nói với Dư Quang: "Ngươi mới có chút tuổi, đừng muốn chạy lung tung bên ngoài, tiền trong túi mình giữ chặt, tuyệt đối không nên tiêu xài phung phí, càng đừng giống như mẹ ngươi hồ đồ như vậy
Thấy Dư Quang cái gì cũng đáp lại, thôn trưởng xua tay với cô ta: "Được rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi đi, chuyện thuê đất này không nóng vội, đợi rồi nói
Dư Quang cười chào tạm biệt thôn trưởng, sau đó xoay người liền ra cửa
Nhìn theo bóng Dư Quang đi xa, thôn trưởng quay đầu phân phó Ngô Hương Châu: "Mau tìm tất cả người đứng đầu các nhà lại đây, lập tức họp
Nếu là đất núi, thì tuyệt đối không thể để Lão Vương thôn chiếm lợi
Cái núi đá vụn kia, so với núi xanh tươi tốt của bọn họ sao bì kịp
Còn không biết xấu hổ mà đòi thuê ba mươi đồng, phì
Dư Quang về đến nhà, vừa vặn thấy Ngô Tiểu Hoa đang ngẩn người ngồi trong lều
Lúc này Ngô Tiểu Hoa, ánh mắt mờ mịt nhìn về phương xa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho đến khi Dư Quang đi đến bên cạnh bà ta, mới nhẹ nói: "Ngươi về rồi
08 trong nháy mắt cảnh giác lên: "Túc chủ, cái bà Ngô Tiểu Hoa này lại muốn làm gì
Dư Quang khẽ cười một tiếng: "Còn có thể làm gì, hẳn là lại có cầu xin đấy thôi
Nghe Dư Quang nói, giọng của 08 đầy chán ghét: "Túc chủ, ngươi tuyệt đối không được để ý đến bà ta
Hắn đã nhận ra, bà Ngô Tiểu Hoa này quả thực như con ruồi
Ai đối xử tốt với bà ta, bà ta liền khi dễ người đó
Chỉ cần cho bà ta chút sắc mặt tốt, lập tức liền được đà lấn tới
Xem ra hiện tại, chắc là túc chủ đã quá lâu không động tay với Ngô Tiểu Hoa
Thấy Quan Nhiên không nói lời nào, Ngô Tiểu Hoa rũ mắt: "Tiểu Quang, mẹ cái thân thể này ngày càng tệ
Ánh mắt Dư Quang dịu dàng nhìn Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã tìm cho mẹ một mảnh đất phong thủy bảo địa rồi, đợi mẹ vừa chết, con sẽ chôn mẹ vào đó, như vậy cũng có thể che chở cho việc kinh doanh của con thịnh vượng
Lúc còn sống nếu như vậy giày vò, vậy lúc chết cũng đừng hòng rảnh rỗi
08: "..
Túc chủ, ngươi đúng là tận dụng triệt để
Ngô Tiểu Hoa bị lời Dư Quang nghẹn lại một chút, ngực bà ta kịch liệt phập phồng mấy lần: "Tiểu Quang, mẹ biết con kiếm được rất nhiều tiền, nhưng là tuyệt đối không nên tiêu xài hoang phí, thật sự không được thì con cứ để ở...
Còn chưa đợi Ngô Tiểu Hoa nói hết lời, Dư Quang đã giữ tay bà ta lại: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ cất tiền ở ngân hàng
Nghe thấy hai chữ ngân hàng, da mặt Ngô Tiểu Hoa giật giật
Mới chuẩn bị nói chuyện, lại một lần nữa bị Dư Quang ngăn lại: "Mẹ, số tiền này nhìn thì nhiều, nhưng căn bản không đủ cho hai mẹ con mình sống, còn may có Hải mỗi tháng kiếm tiền lương, nếu không thì hai mẹ con mình sống còn chật vật
Nói xong, Dư Quang vẻ mặt sùng bái nhìn Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, mẹ thật thông minh, biết nuôi Dư Hải để cho hai mẹ con mình kiếm tiền
Cuối cùng còn không quên nháy mắt với Ngô Tiểu Hoa: "Hai mẹ con mình vậy là đời này đều không cần lo rồi
Thấy vẻ mặt nghẹn lại của Ngô Tiểu Hoa, Dư Quang vội vàng đưa tay vỗ sau lưng Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, nhìn mẹ vui kìa, sao lại quên thở rồi
Ngô Tiểu Hoa một hơi nghẹn lại trong cổ họng, lên không được xuống không xong, nước mắt lã chã rơi
Hồi lâu mới nặn ra một câu: "Tiểu Hải, mẹ nuôi Tiểu Hải là vì..
Không đợi bà ta nói hết lời, Dư Quang liền lại một lần nữa chặn lời: "Vì gả cho anh ấy
Sau đó còn không quên dùng tay áo giúp Ngô Tiểu Hoa lau nước mắt: "Mẹ đừng khóc, yên tâm, con hiểu hết, con ủng hộ tình yêu của mẹ
Giọng Ngô Tiểu Hoa dừng lại, sau đó chính là tiếng khóc sụp đổ càng lớn hơn
Có lẽ là động tĩnh bên này quá lớn, làm kinh động đến người đi ngang qua bên ngoài
Thím Vương cất cao giọng ở đối diện gọi: "Tiểu Quang, cháu ở nhà không, có gì cần giúp không
Công việc trước kia đã chứng minh đầy đủ, Dư Quang thật sự có thể kiếm tiền
Thái độ của người trong thôn đối với Dư Quang đã xảy ra một sự chuyển biến lớn 180 độ
Đều hận không thể giúp Dư Quang làm chút gì mới tốt
Nghe tiếng thím Vương, Dư Quang đẩy mắt kính, sau đó đối diện bên ngoài lên tiếng: "Thím à, không có gì, chỉ là mẹ cháu nhớ đàn ông thôi
Tiếng khóc của Ngô Tiểu Hoa nghẹn lại, ngây người nhìn Dư Quang: Cô không cần mặt mũi sao
Thím Vương hiển nhiên cũng không ngờ tới, Dư Quang lại trả lời một cách thẳng thắn dứt khoát như vậy, thậm chí không hề che giấu chút nào
Bà ta xấu hổ nhìn những người khác, gượng cười hai tiếng, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu bỏ đi
Sau này vẫn nên ít nói chuyện với Tiểu Quang thì hơn, cái cô này cũng quá hăng máu
Nghe bên ngoài không có động tĩnh, Dư Quang lại nhìn Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, bây giờ mẹ cảm thấy thế nào
Trong lòng Ngô Tiểu Hoa bực dọc, hai mắt đẫm lệ nhìn Dư Quang: "Hủy hoại thanh danh của ta, đối với ngươi chẳng có chút tốt đẹp nào
Dư Quang làm vậy, chẳng lẽ không sợ sau này mình không gả được à
Dư Quang nhẹ nhàng đẩy mắt kính: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, chẳng phải cũng là con thương mẹ hay sao
Thanh danh cái thứ này, thường thường chỉ hữu dụng đối với kẻ yếu mà thôi
Ngô Tiểu Hoa: "..
Ông trời ơi, sao ông không giáng một đạo lôi đánh chết con đi, vì sao lại bắt con phải chịu nỗi khổ này
Thấy Ngô Tiểu Hoa không nói gì nữa, Dư Quang bèn đưa người dìu vào trong lều, còn mình thì quay người về phòng nghỉ ngơi
Mỗi ngày một ngày mệt mỏi như vậy, cô cũng lười ở đây luyện tình cảm với Ngô Tiểu Hoa
Tưởng rằng thôn trưởng sẽ đến tìm trước, lại không ngờ, người đến lại là anh Hoa mang đồ mua đến
Nhìn gương mặt hưng phấn của anh Hoa, Dư Quang nở một nụ cười hiền hòa: "Chú, sao giờ này lại đến đây, đã bảo là không cần gấp rồi mà
Nụ cười trên mặt anh Hoa không thể che giấu nổi: "Tiểu Quang, vòng tay với dây buộc tóc cháu làm đều bán hết sạch rồi, bọn họ đều đang hỏi chú có còn hàng không
Thật dọa người, tưởng rằng đồ rất khó bán, ai ngờ vừa ra quầy đã bị tranh nhau mua hết, cứ như là không cần tiền vậy
Dư Quang cười đẩy kính mắt: "Chú, cháu nói không làm là không làm, nhưng chú có thể đến hỏi trong thôn xem sao, nói không chừng nhà nào đó có vải lẻ, tự làm rồi thì sao
Anh Hoa đầu tiên là gật đầu, sau đó lại như nhớ ra điều gì đó: "Tiểu Quang, nghe nói cháu muốn mở nhà máy, đây lại là có chủ ý gì hay nữa sao
(Hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.