Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 3: Làm ta mụ tâm địa thiện lương




Dư Quang không có tâm tình phản ứng người khác, chỉ chậm rãi đi về phía Vương thẩm: "Chào ngươi, vừa nãy ngươi đá ta mười bảy cú, xin hỏi có phải nên xin lỗi ta không
Bọn họ đều là người hiểu đạo lý, tự nhiên phải nói chuyện đàng hoàng
Dư Quang mới đến thế giới này không lâu, làn da còn xanh mét, trên mặt còn có cả thi ban
Thêm vào chiếc kính đen không hiểu xuất hiện kia, càng khiến cả người nàng tăng thêm cảm giác âm u
Bị một gương mặt như vậy tiếp cận, Vương thẩm theo bản năng lấy tay che mắt
Ngay khi bà ta chuẩn bị xin lỗi, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thôn trưởng kinh hô: "Có bóng, cô ta là người
Dư Quang: "..
Các ngươi phân biệt người và quỷ đơn giản vậy sao
Vương thẩm run rẩy dời ngón tay, lén nhìn Dư Quang, quả nhiên thấy bóng người dài thượt
Biết mình bị Dư Quang lừa, Vương thẩm lập tức xông lên, hai tay chống nạnh chỉ vào Dư Quang mắng té tát
Có lẽ bà ta sợ quỷ, nhưng lại hoàn toàn không sợ người
Nghe gần trăm chữ chửi không lặp lại, mặt Dư Quang từ đầu đến cuối mang nụ cười: "Thẩm tử, tôi không bất kính với cô, tôi chỉ muốn nói lý lẽ với cô thôi
Làm người thì nhất định phải rõ ràng đúng sai, không phải sao
Đáng tiếc, Vương thẩm lại không phải người phân rõ phải trái
Nghe thêm một tràng quốc túy còn dài hơn cả bài luận văn thi trung học, nụ cười trên mặt Dư Quang vẫn không đổi: "Thẩm tử lại không chịu nói lý, vậy tôi báo cảnh sát đấy
Lần này không đợi Vương thẩm nói, thôn trưởng đã dùng côn gõ gõ mặt đất: "Ta xem ai dám báo cảnh sát, hôm nay ta đặt lời ở đây, từ nay về sau, Kháo Sơn thôn tuyệt không giao du với quan gia
Thôn trưởng quát lớn ầm ĩ, Vương thẩm không buông tha, người mẹ danh nghĩa của cô là Ngô Tiểu Hoa còn ôm Tiểu Hải tránh ở một bên khóc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khóe miệng Dư Quang cười càng lúc càng tươi, đến nỗi lộ cả răng
Sau đó, nàng tháo kính mắt bỏ gọn vào túi quần áo
Không phải là nói lý không được, mà là lý của những người này khác với nàng, vậy nàng cứ nhập gia tùy tục đi
Thấy động tác kỳ lạ của Dư Quang, thôn trưởng vừa định mở miệng quát lớn thì thấy Dư Quang đã túm tóc Vương thẩm, quật thẳng vào đá mài bên cạnh
Có người trong thôn định xông lên kéo người ra, nhưng bị Dư Quang đạp cho bay ra ngoài
Ngay sau đó, từng con số liên tiếp theo miệng nàng phun ra, khi đếm đến mười bảy thì Vương thẩm đã không còn sức kêu la
Dư Quang ngầm dùng lực, trực tiếp ném thân thể rắn chắc của Vương thẩm về phía Ngô Tiểu Hoa đang ôm Dư Hải
Cùng với ba tiếng kêu thảm, ba người trong nháy mắt ngã thành một cục
Vương thẩm mềm nhũn nằm dưới đất, máu tươi từ trán không ngừng chảy ra, đâu còn vẻ ngang ngược lúc trước
Ngô Tiểu Hoa và Dư Hải đập đầu vào nhau, cả hai đều đau đớn rên rỉ, máu mũi cũng theo đó chảy ra
Dư Quang nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng đoán quả không sai, dù quy định không được tổn thương Ngô Tiểu Hoa, nhưng quy tắc cho phép ngộ thương
Chỉ là đáng tiếc, chút máu này không đủ để làm cho cái đầu đầy nước của Ngô Tiểu Hoa tỉnh ra
Lấy kính mắt trong túi ra đeo lên, trên mặt Dư Quang lại lần nữa lộ ra nụ cười vừa vặn: "Đạo lý của các người nói xong rồi, giờ nên nghe tôi nói chứ
Đám dân làng đã sợ hãi đến tột độ: "..
Tiểu Quang này không phải bị quỷ nhập rồi chứ
Kháo Sơn thôn hẻo lánh, ngày thường ít khi giao tiếp với bên ngoài, cho nên cách giải quyết mâu thuẫn của người dân trong thôn cũng vô cùng đơn giản
Có thể nhờ thôn trưởng hòa giải thì tìm thôn trưởng
Không muốn tìm thôn trưởng, thì đánh nhau lén lút một trận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng tình cảnh bị tiêu diệt cả lũ như hôm nay đã lâu rồi không thấy, cho nên tin đồn về việc Tiểu Quang bị quỷ nhập càng lan nhanh
Một người làm cho tất cả dân làng lao đao, sau đó còn túm họ lại cùng nhau giảng đạo lý, loại chuyện này đâu phải người bình thường có thể làm được
Không phải quỷ nhập thì là cái gì
Về đến nhà, Ngô Tiểu Hoa ngồi trên giường đất ôm Dư Hải không ngừng run rẩy, đối với đứa con gái sống lại này, trong lòng bà ta cũng vô cùng sợ hãi
Đáng tiếc, sự sợ hãi của bà ta, còn Dư Hải được bà ta che chở lại là một thằng nhóc nghịch ngợm
Chỉ thấy cặp mắt của hắn ta đảo quanh không ngừng trên người Dư Quang: "Ngươi mua kính ở đâu vậy, đưa cho ta
Hắn ta đương nhiên không thích cặp kính nhìn có vẻ bẩn thỉu này, chỉ là đại nương nói, tất cả đồ đạc trong nhà này đều là của hắn ta
Dựa vào đâu mà Dư Quang có nhiều hơn hắn ta chứ
Hơn nữa vẻ mặt Dư Quang lúc nào cũng cười như thế, thật là quá đáng ghét
Sáng nay sao không làm cho con nhỏ này ngã chết đi cho rồi
Thấy Dư Hải đưa tay ra, Dư Quang vươn tay ôn nhu ngăn lại: "Không được
Dù chiều nay đã bị "Ngộ thương", nhưng Dư Hải chỉ cảm thấy đó là một sự cố
Vì thế khi Dư Quang phản kháng mệnh lệnh của hắn ta, hắn ta mới đặc biệt tức giận
Dư Hải theo bản năng quay sang nhìn Ngô Tiểu Hoa: "Đại nương, không phải nói đồ trong nhà đều là của con sao, coi tỷ tỷ bắt nạt con kìa
Nghe được lời tố cáo của Dư Hải, Ngô Tiểu Hoa vội vàng nhìn sang Dư Quang: "Tiểu Quang, em con còn nhỏ lại không có cha mẹ, con mau đưa kính cho em, đợi nó chơi chán mẹ sẽ trả lại cho con
Khi nói những lời này, Ngô Tiểu Hoa hoàn toàn không phát hiện, ánh mắt Dư Hải lặng lẽ nheo lại, trong mắt tràn đầy sự oán hận đối với bà ta
Dư Quang nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu phụ họa: "Mẹ nói đúng, kính già yêu trẻ, yêu thương anh em vốn là lẽ phải
Sau đó năm phút đồng hồ, Ngô Tiểu Hoa và Dư Hải thành công nghe được bài giáo huấn về tư tưởng kính già yêu trẻ
Thấy Dư Quang nói những lời hay như vậy mà chẳng có chút ý muốn nhường đồ, Dư Hải nổi giận túm lấy mặt Dư Quang: "Tiện nhân, bảo ngươi đưa đồ cho ta, còn nói nhảm cái gì
Hắn ta muốn xé rách mặt Dư Quang, xem xem Dư Quang còn cười nổi không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng còn chưa kịp chạm vào Dư Quang thì nàng đã vung tay tát cho một cái
Dư Hải trực tiếp bay ra cửa sổ, đâm sầm vào chuồng heo
Dư Quang theo bản năng nhìn bàn tay mình, quả nhiên là do mới vào thế giới, nên mất chuẩn xác rồi
Vừa nãy nàng rõ ràng nhắm vào mấy con heo ăn vụng ở ngoài mà, thật là không nên
Ngô Tiểu Hoa kinh ngạc trước sự cố vừa rồi, vươn tay run rẩy chỉ vào Dư Quang: "Mày, mày, mày..
Chỉ thấy Dư Quang mỉm cười gật đầu: "Mẹ nói đúng
Đã là mẹ thì bất kể nói gì cũng đúng
Nhưng nàng chỉ thừa nhận mẹ luôn đúng, chứ không hề nói những lời mẹ nói thì nhất định nàng phải nghe
Ngô Tiểu Hoa không biết phải nói gì, cuối cùng thét lên một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng
08 thì bị hành động của Dư Quang làm cho hoảng sợ, nếu trên đầu Ngô Tiểu Hoa và Dư Hải có thanh tức giận
Thì chắc hẳn khi chủ nhà giảng đạo lý cho họ thì đã nổ tung rồi
Vậy thì bây giờ hắn ta có lý do để nghi ngờ, vừa rồi chủ nhà là đang cố tình gây hận không
Vừa nghĩ, lại nghe thấy giọng Dư Quang ôn nhu truyền đến: "Không phải, ta chỉ muốn giảng đạo lý cho bọn họ
Ngươi là phế phẩm, cho nên không hiểu làm người thì phải rõ ràng phải trái
08 cảm thấy câu nói này có gì đó sai sai: "Chủ nhà, nhưng nếu gặp phải những người không nói lý thì sao
Chỉ thấy Dư Quang tháo kính ra, nhẹ nhàng thổi bụi trên đó: "Vậy ta chính là đạo lý của họ
Giáo dục là sự nghiệp trăm năm, nàng có thể giáo dục những người này trăm năm, chỉ không biết đối phương có thể sống đến lúc đó không
08: "..
Tốt, tốt quá
(hết chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.