Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 301: Cùng người hoa hồng, tay có thừa hương




Nhìn ra người này là thực tình dò hỏi chính mình, Dư Quang cười gật đầu với hắn: "Cũng được, nhưng mà cái đồ chơi kia hương vị thực tình không ngon
Trương bác sĩ vẻ mặt không tán đồng: "Tuổi ngươi cũng không nhỏ rồi, về sau tuyệt đối không nên lấy thân thể ra làm trò đùa
Dư Quang vẫn cứ cười một mặt ôn nhu: "Ta nhớ rồi, về sau sẽ không đi làm chuyện điên rồ
Nàng đương nhiên sẽ không làm việc ngốc tự gây tổn thương cho mình, chỉ là nguyên chủ không biết, sinh mệnh chưa bao giờ cho người ta cơ hội thử sai
Trương bác sĩ lại cùng Dư Quang nói mấy câu, đang định bảo Dư Quang đi theo mình làm phụ tá, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào: "Bác sĩ, bác sĩ mau đến cứu người
Giữa trưa phòng cấp cứu có chút yên tĩnh, Dư Quang và Trương bác sĩ đi ra ngoài, phát hiện một đội nhân viên cứu hộ đang đẩy xe cấp cứu bước nhanh vào trong
Biết những người này là do trung tâm cấp cứu gần đây đưa đến, Trương bác sĩ mang Dư Quang nhanh chóng đi qua xem xét tình huống
Chỉ thấy trên giường nằm là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, trên đầu hắn túa ra mồ hôi hột to như hạt đậu, hai cánh tay vặn vẹo không bình thường
Phía sau bọn họ có một bà lão hai mắt đẫm lệ, trong lòng bà lão ôm một đứa trẻ chừng bốn tuổi
Trương bác sĩ tiến lên vén mí mắt của thanh niên, tiện thể hỏi mấy câu
Xác nhận thanh niên còn tỉnh táo, không bị tổn thương đến đầu óc, ông mới cùng bác sĩ cấp cứu trao đổi
Thấy Trương bác sĩ muốn tiếp nhận bệnh nhân, bà lão như thể chợt nhớ ra điều gì, khóc nhào đến chỗ Trương bác sĩ: "Bác sĩ, cầu xin ông mau cứu ân nhân của tôi, hắn đều là vì cứu Tiểu Bảo nhà tôi
Thanh niên tên là Trương Chiêu, là một nhân viên tiếp thị trong nhà máy gần đây
Hôm nay anh vốn định đến khu dân cư chào hàng, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại thấy một cảnh tượng khiến đầu óc anh lạnh toát
Chỉ thấy một đứa trẻ đang cưỡi trên bệ cửa sổ lầu bốn, gắng sức đưa thân thể ra ngoài
Cảnh này dọa Trương Chiêu đến nỗi không dám lên tiếng, sợ rằng mình bỗng nhiên kêu lên sẽ dọa đứa trẻ trực tiếp rơi từ trên lầu xuống
Nhưng anh không ra tiếng, không có nghĩa là người khác cũng sẽ im lặng
Phát hiện Trương Chiêu đứng im ngửa đầu nhìn lên, những người dân khác trong khu theo tầm mắt của anh nhìn lên, vừa hay thấy đứa trẻ đang ngồi trên bệ cửa sổ
Không ngoài dự liệu, có người thốt lên một tiếng hét
Đứa trẻ vốn đang nhìn xuống dưới, tiếng hét này vừa phát ra, nó theo bản năng run lên, sau đó trực tiếp rơi từ bệ cửa sổ xuống
Trong lúc điện quang hỏa thạch, Trương Chiêu không kịp suy nghĩ, nhanh chóng chạy tới ôm đứa trẻ vào ngực
May mà thể lực anh không tệ, sau khi đỡ được đứa trẻ, anh không dừng lại tại chỗ mà ôm đứa trẻ chạy nhanh một đoạn, sau đó lại lăn hai vòng trên bãi cỏ
Nhưng dù vậy, hai cánh tay của anh vẫn bị gãy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rất may là xương sườn của Trương Chiêu không bị tổn thương gì
Nghe sự tình đã qua, sắc mặt Trương bác sĩ có chút ngưng trọng: "Trước đưa đi chụp X-quang, tôi xem tình hình bệnh nhân
Tay không đi đỡ một đứa trẻ rơi từ lầu bốn xuống, đích thực là anh hùng, nhưng cũng quá liều lĩnh
Ngay khi Trương bác sĩ đang cảm thán trong lòng, không biết nên đánh giá như thế nào thì
Đã thấy Dư Quang chạy đến trước giường cấp cứu, sờ vào cánh tay Trương Chiêu: "Lúc cứu người anh đang nghĩ cái gì vậy
Câu hỏi của Dư Quang quá mức đột ngột, Trương Chiêu nhất thời không phản ứng lại, chỉ thấy anh nghiến răng trợn mắt nhìn Dư Quang
Nếu không phải Dư Quang là bác sĩ, e rằng anh đã bảo Dư Quang cút xéo
Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy Dư Quang bỗng nhiên ấn vào khuỷu tay trái của Trương Chiêu "Rắc" một tiếng, cánh tay vốn đang vặn vẹo trong nháy mắt liền phục hồi như cũ
Sau đó lại ấn vào vai của Trương Chiêu, nắm khuỷu tay của Trương Chiêu, chỉnh cánh tay bị sai lệch trở lại vị trí cũ
Cánh tay vốn bị vặn đến lòng bàn tay hướng ra ngoài trong nháy mắt đã khôi phục nguyên trạng
Đám người có mặt tại chỗ trong nháy mắt ngây người, thậm chí chưa chụp phim mà đã trực tiếp bắt tay vào chỉnh khớp, vị bác sĩ này cũng quá liều rồi
Hơn nữa cánh tay bị gãy và sai khớp của bệnh nhân tương đối rõ ràng, đối với tình huống như vậy, biện pháp thích hợp nhất đáng lẽ phải là tiến hành phẫu thuật trị liệu mới đúng
Thấy mọi người đều đang ngây người, Dư Quang quay đầu nhìn Trương bác sĩ: "Giữ chặt
Trương bác sĩ cũng bị một tay này của Dư Quang dọa sợ, đến khi Dư Quang nói chuyện mới phản ứng lại, vững vàng giữ vai của Trương Chiêu
Xương cốt vừa mới chỉnh lại, cần phải cố định ngay lập tức
Hơn nữa, xét tình hình hiện tại, Dư Quang dường như còn muốn tiếp tục chỉnh chỗ xương khác
Tầm mắt của Trương bác sĩ lướt qua cánh tay của Trương Chiêu
Quả nhiên là bác sĩ từ bệnh viện lớn ra, trình độ chỉnh xương này, có thể sánh ngang với chủ nhiệm khoa chỉnh hình
Nói chuyện khiến bệnh nhân chú ý, để tinh thần bệnh nhân không quá căng thẳng
Không phối hợp với phim X-quang, chỉ hai lần đã đem hai đốt xương trên dưới chỉnh về vị trí cũ
Nhưng mà nói đi nói lại, Dư Quang làm sao biết được là có thể trực tiếp chỉnh lại
Đối với tình huống sai khớp như vậy, khả năng bị xuất huyết bên trong không nhỏ
Chẳng lẽ Dư Quang đã học được phương pháp phán đoán đặc biệt nào đó
Mặc dù ông rất yêu công việc của mình, cũng tự hào về sự nỗ lực của mình
Nhưng ông cũng biết, bệnh viện huyện vô luận là về cơ sở vật chất hay trình độ y thuật đều không thể so sánh với bệnh viện tỉnh
Nhìn xem các bác sĩ được bồi dưỡng từ bệnh viện lớn..
Được rồi, ông có chút nghi ngờ, có lẽ chủ nhiệm khoa chỉnh hình ở bệnh viện tỉnh cũng chưa chắc có trình độ như Dư Quang
Đi đến phía bên kia của Trương Chiêu, Dư Quang dịu dàng nhìn Trương Chiêu: "Dễ chịu hơn chưa
Trương Chiêu đã đau đớn kêu liên hồi
Anh không thể ngờ được, vị nữ bác sĩ này lại không hề cho anh một chút chuẩn bị tâm lý nào mà trực tiếp chỉnh khớp gãy của anh
Hiện tại thấy Dư Quang đi đến bên cạnh anh, cơ bắp toàn thân Trương Chiêu đều căng lên
Nếu không phải thực sự không có sức lực, Trương Chiêu thậm chí muốn hỏi Dư Quang muốn làm gì
Nhận ra sự phòng bị của Trương Chiêu, Dư Quang lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi
08 khẩn trương trợn tròn đôi mắt đậu xanh: Kí chủ muốn lau mồ hôi cho bệnh nhân sao
Thật không ngờ, kí chủ làm bác sĩ mà lại bắt đầu đi hầu hạ người rồi
Ai biết sau khi Dư Quang lấy khăn giấy ra, lại nhét thẳng vào miệng của Trương Chiêu: "Đừng kêu, nếu không tâm trạng tôi sẽ không tốt
Trương Chiêu đang định phun ra, một giây sau, cánh tay còn lại của anh đã bị Dư Quang chỉnh lại
Chỉ là lần này cánh tay lại có chút vấn đề, bởi vì là trực tiếp đập xuống mặt đất nên xung quanh chỗ gãy có chút xương vụn
Sau khi Dư Quang chỉnh chỗ gãy lại, lại đẩy những mảnh xương vụn trở về chỗ, rồi mới ra hiệu cho nhân viên y tế bên cạnh giữ Trương Chiêu lại
Có lẽ vì quá đau đớn, trên trán Trương Chiêu rịn mồ hôi, giọng nói khàn đặc không ra tiếng, hàm răng cắn vào khăn giấy đã rướm máu
Dư Quang dùng tay mang găng vô khuẩn, lấy khăn giấy ra khỏi miệng Trương Chiêu, vứt vào thùng rác, sau đó mới dịu dàng cười với Trương Chiêu một tiếng: "Bây giờ anh có thể tha hồ kêu rồi
Trương Chiêu: "..
Cảm ơn, tôi đã kêu không ra tiếng rồi
Nhìn đồng hồ, Dư Quang chào Trương bác sĩ rồi quay người đi về phía khu phòng bệnh
Không quay lại nữa, thì sẽ quá giờ cơm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ lúc Dư Quang chỉnh xương cho đến khi rời đi, chỉ khoảng mười phút đồng hồ
Nhìn bóng lưng Dư Quang, một y tá cấp cứu trong này không nhịn được thì thầm: "Ngầu quá
Rõ ràng là phụ nữ, sao tim cô ta lại đập nhanh vậy chứ
- Không có kiến thức chuyên môn về y học, tất cả đều là kịch bản hư cấu, mọi người cứ thoải mái xem, không thích đừng phun
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cảm thấy chương này xúc phạm đến chuyên môn của bạn, có thể trực tiếp bỏ qua chương
PS: Tim pha lê rất sợ bị đả kích, vừa bị đả kích là nằm, nằm rồi là không dậy nổi
(hết chương).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.