Ngô Tiểu Hoa nhờ ánh trăng đại khái đếm, số tiền trong tay này lại có hơn một ngàn tám trăm đồng
Từ khi sinh ra đến giờ, Ngô Tiểu Hoa chưa từng thấy nhiều tiền đến thế
Nhịp tim nàng đập cực nhanh, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng
Số tiền này đủ cho nàng vào thành mua một căn nhà, cùng Tiểu Hải dưỡng lão
Nhưng mà..
Nhìn Dư Quang, người vẫn luôn hành hạ mình trong suốt thời gian dài như vậy
Thân thể Ngô Tiểu Hoa không tự chủ được run lên, hồi lâu sau, mới từ đống tiền kia phân ra một nửa nhét trở lại dưới giường
Môi nàng run rẩy, tự lẩm bẩm: "Tiểu Quang, mẹ đi đây, con phải sống tốt, mẹ nhớ con lắm
Nói xong câu đó, Ngô Tiểu Hoa giống như chân giẫm phải than nóng, quay người rời đi
Dư Hải vẫn luôn đợi Ngô Tiểu Hoa trong sân, lúc này thấy Ngô Tiểu Hoa ra cửa, mặt liền vui mừng, sau đó nhanh chóng nghênh đón: "Mẹ, chúng ta đi thôi
Mới vừa nghe Dư Hải gọi "mẹ", Ngô Tiểu Hoa trong lòng tràn đầy kích động
Nhưng trải qua chuyện trộm tiền vừa rồi, Ngô Tiểu Hoa đối với tiếng "mẹ" này lập tức thấy dị ứng
Bất giác, tiếng "mẹ" của Dư Hải, trong lòng bà thế mà lại trùng khớp với Dư Quang
Bà hạ ý thức run lên: "Về sau con cứ gọi là đại nương đi
Tiếng "mẹ" này gọi nghe quá đáng sợ, cứ cảm thấy Dư Hải lập tức sẽ động thủ với mình
Nghe Ngô Tiểu Hoa nói lời "xa cách", Dư Hải lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường: "Đại nương, bà tìm được bao nhiêu tiền
Ngô Tiểu Hoa kìm nén nỗi thất vọng trong lòng, nhỏ giọng nói với Dư Hải: "Ta tìm được hơn tám trăm đồng, đủ cho chúng ta qua được mấy năm
Nghe được hơn tám trăm, trong giọng Dư Hải mang theo tức giận muốn thổ huyết: "Sao ít thế, không phải nói kiếm được hơn hai ngàn sao
Ngô Tiểu Hoa vội ra hiệu Dư Hải im lặng: "Dạo này nó lại xây nhà xưởng, lại mua vật liệu, chắc là tiêu hết rồi, tám trăm cũng không ít, chúng ta nhanh đi thôi
Mặt Dư Hải âm trầm nhìn Ngô Tiểu Hoa, nhưng giọng nói vẫn ôn nhu: "Được, vậy chúng ta đi, đại nương, bà đưa tiền cho con đi, chúng ta đi gấp, đừng để rơi
Ngô Tiểu Hoa hạ ý thức đưa tay lấy tiền, sau đó lại như nghĩ đến điều gì mà dừng lại: "Để đại nương giữ trước đi, đại nương cất, hai ta đi nhanh thôi
Thấy Ngô Tiểu Hoa không tin mình, Dư Hải cũng không truy hỏi nữa, mà nhẹ nhàng nói: "Được, chúng ta đi ngay
Hai người một trước một sau ra đại môn, không hề phát hiện Dư Quang đang ngồi trước cửa sổ lặng lẽ nhìn bóng lưng họ rời đi
08 tròn vo cái thân: "Kí chủ, hành vi bây giờ của cậu có được tính là câu cá chấp pháp không vậy
Nó thấy, kí chủ nhà mình rõ ràng là cố ý để tiền ở chỗ dễ thấy, chờ Ngô Tiểu Hoa đi trộm
Nhưng nó nghĩ mãi không rõ kí chủ tại sao lại làm như vậy
Dư Quang tay cầm một ngàn đồng mà Ngô Tiểu Hoa để lại, nhẹ nhàng quạt trước mặt: "08, xem ra tối nay chúng ta không ngủ được rồi
Thật đáng ghét, sao không lấy đi hết luôn đi
08: "..
Chẳng lẽ cậu vốn định ngủ à
Dư Hải tuổi còn nhỏ, tốc độ hồi phục cũng nhanh, nó kéo Ngô Tiểu Hoa nhanh chóng đi về phía trấn
Nơi này đều là đường đất, gập ghềnh một chút cũng không bằng phẳng
Ngô Tiểu Hoa bị nó kéo đến mức chân cứ loạng choạng: "Tiểu Hải, con chậm thôi, chậm thôi
Nhưng sắc mặt Dư Hải càng lúc càng quỷ dị: "Đại nương, bà cố lên chút nữa rồi nghỉ, trước khi trời sáng chúng ta phải đến được trong thành, đến lúc đó con sẽ dẫn bà đi xe khách
Nghe Dư Hải nói xe khách, Ngô Tiểu Hoa cuối cùng cũng có chút tinh thần: "Được, chúng ta đi nhanh
Không lâu sau, hai người đã đến một bãi đất hoang
Thấy Ngô Tiểu Hoa đã mệt thở không ra hơi, Dư Hải cuối cùng dừng bước chân, đưa tay đấm vào chân đau nhức của mình: "Đại nương, nghỉ một lát đi
Dư Hải ngồi xuống đất, lơ đãng phàn nàn: "Chân con coi như xong rồi, mới đi có bao lâu mà đã đau nhức quá
Ngô Tiểu Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng xoa hai chân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên đường đi bị Dư Hải lôi kéo, hai chân bà đều đau nhức
Thấy Ngô Tiểu Hoa không an ủi mình như trước nữa, chỉ cúi đầu không ngừng đấm chân, khóe miệng Dư Hải lặng lẽ cong lên
Sau đó bỗng nhiên nhặt một hòn đá, nhắm thẳng đầu Ngô Tiểu Hoa đập xuống: "Tiện nhân, bà và Dư Quang đều là tiện nhân, các người đều đáng chết
Nó tuy không đánh lại Dư Quang, nhưng đánh Ngô Tiểu Hoa thì dễ như trở bàn tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giờ phút này, Dư Hải chỉ muốn từ trên người Ngô Tiểu Hoa, đòi lại hết những gì Dư Quang đã thiếu nó
Ngô Tiểu Hoa bị Dư Hải đánh ngã, mặt đầy kinh hãi nhìn Dư Hải
Tựa hồ không thể tin được, đứa con trai bà thương từ nhỏ đến lớn, thế mà lại đối xử với bà như vậy
Nhưng đón chào bà, lại là một đòn mạnh nữa của Dư Hải
Đầu Ngô Tiểu Hoa bê bết máu, lúc này bà mới cảm nhận được sự tuyệt vọng của Dư Quang khi sắp chết
Thấy Ngô Tiểu Hoa không động đậy, Dư Hải vứt hòn đá trong tay xuống, lấy số tiền trong túi Ngô Tiểu Hoa
Tưởng rằng là Ngô Tiểu Hoa giấu riêng, nhưng sau khi lục soát khắp người Ngô Tiểu Hoa, nó cũng chỉ tìm được số tiền hơn tám trăm đồng đó
Dư Hải không nhịn được nhổ toẹt xuống đất: "Đồ bỏ đi
Đến chút tiền cũng không tìm được
Thấy Ngô Tiểu Hoa trừng mình không ngừng thở dốc, Dư Hải nhìn xung quanh một chút, cuối cùng nhấc một tảng đá lớn, nhắm thẳng đầu Ngô Tiểu Hoa: "Đại nương, xuống dưới nhớ báo cho cha mẹ tôi biết nha, đây là bà nợ nhà chúng tôi
Mắt Ngô Tiểu Hoa trợn tròn, như muốn lòi cả ra hốc mắt
Dư Hải thì gồng toàn bộ sức lực toàn thân, nhằm thẳng đầu Ngô Tiểu Hoa..
Tảng đá này cuối cùng vẫn không rơi xuống
Dư Hải bị Dư Quang đạp một cước vào eo, cả người cùng với tảng đá bay ra ngoài
Tảng đá đập vào cánh tay Dư Hải, khiến Dư Hải phát ra một tiếng kêu thảm thiết
Dư Quang ngồi xuống bên cạnh Ngô Tiểu Hoa: "Mẹ, mẹ với Tiểu Hải tâm đầu ý hợp, có gì cứ nói thẳng với con mà, cần gì phải bỏ trốn chứ
Nếu là trước đây, Ngô Tiểu Hoa có lẽ sẽ tức giận với lời của Dư Quang
Nhưng không biết có phải vì sắp chết hay không, đôi mắt bà gắt gao nhìn chằm chằm Dư Quang, môi khẽ động: "Con phải sống tốt..
Thấy bộ dạng Ngô Tiểu Hoa nửa sống nửa chết, Dư Quang đưa tay lấy mắt kính xuống, dùng gọng kính châm vào mấy huyệt trên đầu Ngô Tiểu Hoa
Vết thương vốn còn đang chảy máu, lại từ từ cầm máu
08 kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt: "Kí chủ, cậu đang làm gì vậy
Giọng Dư Quang vẫn ôn nhu: "Châm cứu cầm máu đó
Chuyện đơn giản như vậy, 08 không nhìn ra sao
Giọng 08 có chút ngập ngừng: "Châm cứu cầm máu có hiệu quả vậy sao
Sao nó nhớ rằng, những cổ y trong tài liệu kỹ thuật đều không được cường như vậy, mà kí chủ nhà nó dùng lại chỉ là một cái gọng kính
Thấy vết thương của Ngô Tiểu Hoa không chảy máu nữa, sắc mặt cũng có phần dịu đi, Dư Quang cất kính vào túi: "Tại bọn họ vô dụng, có chút đồ tốt thế mà lại không truyền lại được
Nền văn minh cổ này, có thể so với những gì bọn họ biết còn lâu đời hơn nhiều
08: "..
Kí chủ, khi nào cậu mới có thể không dùng giọng điệu ôn nhu vậy, để nói ra những lời đâm chọt thế chứ
Dư Quang không đáp lời 08, mà ung dung bước đến bên cạnh Dư Hải, nhẹ nhàng dẫm lên eo Dư Hải: "Hôm nay con đi vội quá, tỷ có một câu quên nói với con
Ánh trăng chiếu vào mặt Dư Quang, khiến nụ cười trên khóe môi cô càng thêm rõ ràng: "Chúc mừng sinh nhật vui vẻ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đứa bé này, hôm nay vừa đúng ngày trưởng thành đó
08: "..
Ảo giác sao, tại sao nó lại cảm thấy kí chủ chờ đợi chính là khoảnh khắc này
(hết chương)