Nhìn Phương Ngọc Bình kia biệt khuất bộ dáng, Dư Quang mặt mày gian đều là ôn nhu: "Ta có thể
Liền yêu thích tại chuyên nghiệp lĩnh vực đánh bại loại người không phục này
Đỡ Dư Quang ra cửa, Phương Ngọc Bình tinh thần đều là hoảng hốt, mẫu phi thế mà thật biết
Không những biết, ngay cả mỗi trang sách bên trên viết cái gì, mẫu phi cũng đồng dạng nói rõ ràng
Điều này khiến Phương Ngọc Bình không khỏi hoài nghi, hắn có phải hay không thật như lời người khác nịnh nọt kia, tài hoa hơn người, học phú ngũ xa
Dư Quang thực vui mừng khi thấy bộ dạng thất bại của Phương Ngọc Bình, khi được nâng lên kiệu liễn phía trước, còn không quên an ủi Phương Ngọc Bình: "Không sao, ngươi cũng phế đi nhiều năm như vậy rồi, vi nương cũng không trông cậy vào ngươi có cái gì đại tiền đồ, chỉ là ngươi vẫn nên tiếp xúc nhiều người một chút, không có nhân gian yên hỏa khí, ngươi không thể viết ra được thi từ hay
Phương Ngọc Bình: "..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẫu phi nói lời nghe thật chói tai
Dư Quang buông màn kiệu xuống: "Không cần lo lắng, còn tốt ngươi là con trai nương, nương về sau sẽ nhắc nhở ngươi nhiều hơn
Nhìn xem, có một người mẹ tốt thật quan trọng
08: "..
Túc, túc chủ
Nó có lý do hoài nghi, túc chủ nhà nó đang CPU (các ngươi hiểu) Phương Ngọc Bình
Nhưng tại sao a, nguyên chủ rõ ràng là muốn để túc chủ nhà nó khuyên bảo Phương Ngọc Bình đem tâm tư đặt ở quận vương phủ, không có việc gì đừng đi tìm chết
Nhưng túc chủ nhà nó lại đang CPU đối phương, hình như hiệu quả cũng không tệ lắm
Điều này khiến nó có chút xem không hiểu
Dư Quang lần này ngược lại là không cho 08 giải thích, mà là tựa vào ghế mềm nhắm mắt dưỡng thần
Phương Ngọc Bình hiện giờ đã bỏ ý định giãy giụa, chỉ cúi đầu rầu rĩ ân một tiếng, sau đó lên kiệu liễn phía sau, phân phó quản sự đưa bọn họ về viện tử
Phương Ngọc Bình tuy là người thừa kế tước vị, nhưng sau khi lão vương gia qua đời, hoàng đế cũng không tước vương phủ nguyên bản, mà cho phép Phương gia tiếp tục ở lại phủ đệ cũ, bởi vậy trạch viện này cũng tương đối lớn
Ôn Ngọc ở chỗ bà mẫu kia một bên chịu tra tấn, sau khi cùng Phương Ngọc Bình thành thân càng thích thanh tĩnh, ngày thường lại không muốn tiếp xúc nhiều với người khác
Sau khi thành thân, Phương Ngọc Bình liền cùng Ôn Ngọc cùng nhau chuyển đến viện lạc thanh tĩnh
Chỉ trong viện đủ loại cây mà Ôn Ngọc yêu thích, dễ dàng cho Ôn Ngọc thưởng ngoạn
Nguyên chủ cũng biết nhi tức mình không thích những quy tắc rườm rà kia, cũng không ép buộc, chẳng những miễn cho Ôn Ngọc mỗi buổi sáng tỉnh giấc phải đến vấn an, ngày thường cũng không cho người đến quấy rầy nàng
Cũng xem như ở cùng một tòa trạch viện hai gia đình ở riêng
Hạ nhân đi một hồi lâu mới đến viện lạc của Ôn Ngọc
Bên ngoài viện lạc có hoa viên, bên trong nuôi không ít động vật quý hiếm màu sắc rực rỡ
Hòn non bộ đình nghỉ mát, lưu thương khúc nước, thậm chí còn có một phiến rừng trúc
Sau đó là các tầng sắp xếp bốn mùa hoa, xem ra, mỗi tháng Ôn Ngọc đều có thể ngắm hoa
Trên hành lang gấp khúc trong viện của Ôn Ngọc, dây nho mọc đầy, còn có hai cái xích đu treo trên cây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xem ra lại tăng thêm chút hương vị hoang dã
Trong phòng của Ôn Ngọc lại càng để không ít đồ tốt, tùy tiện lấy một cái đều là trân phẩm, vừa thấy liền biết Phương Ngọc Bình tỉ mỉ lựa từ trong kho
Đột nhiên, Dư Quang hiểu rõ nguyên chủ vì sao không cần Ôn Ngọc đến thỉnh an
Có một người lòng tràn đầy đều là vợ con như thế, nguyên chủ hẳn là rất sốt ruột
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, phòng ngủ đóng cửa cài then, tuy là ban ngày, nhưng vẫn thắp nến
Có lẽ vì quá lâu không thông gió, trong phòng trừ mùi thuốc ra, còn kèm theo mùi hôi tanh của mồ hôi
Tuy trong phòng đã dùng hoa tươi xông, nhưng hiệu quả vẫn không lớn, ngược lại tạo thành một loại hương vị khó ngửi buồn nôn
Dư Quang liếc nhìn Phương Ngọc Bình, đã thấy đối phương vẫn là bộ dáng khẩn trương, dường như căn bản không ngửi được mùi lạ trong phòng
Ngược lại là nha đầu thân cận Tử Uyển của Ôn Ngọc vội vàng ra đón: "Quận vương gia, mau đi xem đi, quận vương nàng, không khỏe
Thấy Tử Uyển vừa nói chuyện vừa rơi nước mắt, Phương Ngọc Bình hai ba bước đi vào phòng: "Ngọc Nhi
Trong phòng, một đôi tiểu nhi nữ của Ôn Ngọc đang ghé trên người Ôn Ngọc không ngừng nức nở, tay không ngừng lay người Ôn Ngọc: "Mẫu phi, mẫu phi người tỉnh lại đi
Hốc mắt Phương Ngọc Bình đỏ lên, quát đám ma ma đang trông con: "Ai bảo các ngươi mang hài tử tới đây
Chỗ này đâu phải là cảnh mà hài tử có thể xem
Bốn ma ma trong phòng vội vàng quỳ xuống: "Quận vương gia thứ tội
Bọn họ chỉ là hạ nhân, sao dám trái ý công tử cùng cô nương
Phương Ngọc Bình nửa ôm Ôn Ngọc dậy, thấp giọng quát các nàng: "Còn không mau mang người đi đi
Đám ma ma vội ôm lấy hai đứa nhỏ, sau khi hành lễ với Dư Quang bên này, liền vội vàng rời đi
Hai đứa nhỏ thì cả quá trình ôm cổ ma ma, căn bản không nhìn bà nội nó liếc mắt nào, càng đừng nói là thỉnh an
Phương Ngọc Bình ngược lại giật giật môi, có lẽ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng
08 "xùy" một tiếng: "Bây giờ mới nghĩ đến dạy con, sớm làm gì
Dư Quang thì là cười khẽ đẩy đẩy mắt kính: "Hắn không phải muốn dạy hai đứa trẻ đó, hắn là muốn ta đừng để ý hai đứa trẻ đó không tôn kính ta
Trẻ con cái thứ này, chỉ cần nuông chiều một chút, tổng sẽ sinh hư
Cũng trách không được đám hạ nhân trong phòng này, đều không để ý đến nàng lắm
Dư Quang được Trịnh ma ma đỡ đến bên giường của Ôn Ngọc: "Hương vị trong phòng không tốt, nên mở cửa sổ thông gió
Mi Ôn Ngọc run rẩy, mở một đôi mắt tử khí nặng nề
Còn chưa đợi nàng nói chuyện, Phương Ngọc Bình đã thay nàng cự tuyệt trước: "Mẫu phi, thân thể Ngọc Nhi quá yếu, ngự y nói hiện tại nàng cần phải giữ ấm
Dư Quang dùng khăn quạt quạt trước mũi: "Ngươi vui vẻ là được
Phương Ngọc Bình: "..."
Sao lại có loại cảm giác khó thở không hiểu này nữa rồi
Ngay khi Phương Ngọc Bình tính toán lại giúp Ôn Ngọc giải thích vài câu, Ôn Ngọc lại đột nhiên mở miệng: "Ta rốt cuộc cũng phải thoát khỏi cái lồng giam hoa lệ này rồi
Ôn Ngọc bị bệnh mấy hôm nay, cả người đã tiều tụy không chịu nổi, giọng nói rất nhỏ, tiếc là không làm gì được trong phòng quá mức yên tĩnh, ngược lại khiến người ta nghe được rõ ràng giọng của nàng
Những ngày trị liệu này, Ôn Ngọc không ăn không uống, uống chén thuốc cũng không lâu sau sẽ nôn ra
Theo nàng mở miệng nói chuyện, một mùi hôi thối từ miệng phun ra
Dư Quang nhíu nhíu mày, trực tiếp lấy khăn che mũi: Quả nhiên không phải là bệnh nặng gì
Phương Ngọc Bình thì như không ngửi thấy mùi gì mà ôm chặt người: "Ngọc Nhi, nàng đừng nói nữa, giữ chút sức lực đi
Bây giờ thời điểm này, yêu hay không yêu cũng không còn quan trọng, hắn chỉ muốn để Ôn Ngọc sống
Có lẽ là người sắp chết, Ôn Ngọc hận không thể nói hết những lời trong lòng: "Ngươi không hiểu đâu, những năm này, ta không có một ngày nào vui vẻ cả, ngươi...khụ khụ khụ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe Ôn Ngọc khụ đến nôn mửa, Phương Ngọc Bình càng ôm chặt lấy người, tựa hồ muốn thông qua cách đó giữ chân Ôn Ngọc không rời đi
Dư Quang thì nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhi tử, con sai rồi, tức phụ đã nhắc nhở rõ như thế mà con còn không hiểu a, hiện tại con nên đón người tiền bối về, ba người từ đây vui vẻ sống cùng nhau
—— Cảm ơn các bạn nhỏ đã ủng hộ ta, thương yêu
Chúc mọi người năm mới tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý, thân thể khỏe mạnh, bình an trôi chảy
(hết chương).