Nhìn đến Dư Hải thực sự hoàn toàn tàn phế, xương cốt toàn thân đều che kín vết rạn
Toàn thân sưng to không nói, mặc kệ chạm vào chỗ nào, hắn đều khóc thét kêu đau
Đối với loại "Cặn bã quân dự bị" này, các cảnh viên cũng có chút chết lặng
Sao có thể có người yếu ớt đến vậy, sợ là chỉ cần dùng thêm một chút lực, Dư Hải liền sẽ biến thành một đống…
Thấy có người đồng cảm mình, Dư Hải lúc này đem những chuyện mình gặp phải đều nói ra
Đáng tiếc, trước chứng cứ rõ ràng, Dư Hải biện bạch chỉ đổi lại được vài tiếng đồng tình của người khác
Dư Quang vì phòng vệ quá mức bị phê bình giáo dục, trong một khoảng thời gian tới, còn bị liệt vào đối tượng giám thị trọng điểm
Cho đến khi xác định Dư Quang không còn uy hiếp đến xã hội, mới hủy bỏ theo dõi Dư Quang
Nghe tin này, 08 tức giận: "Túc chủ, bọn họ quá đáng rồi, cho dù ngươi 'câu cá chấp pháp', bọn họ cũng không thể đối xử với ngươi như vậy
Mấy ngày nay, 08 cũng đã tiếp xúc không ít tri thức nhân loại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đối với ngôn ngữ của nhân loại, càng ngày càng sử dụng trôi chảy
Dư Quang không nhịn được cười, đưa tay nhẹ nhàng ấn ấn mi tâm: "Không sao, quay đầu sẽ còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm ta
Cái hệ thống rách nát này của nàng, ngược lại càng ngày càng sống động
08: "..
Túc chủ, ta lại nghe không hiểu lời ngươi nói nữa rồi..
Được thôi, hắn thừa nhận mình học còn chưa đủ tinh thông
Dư Quang đẩy kính mắt: "Không sao, ngươi không cần biết
Nàng nếu dám phách lối, tự nhiên có vốn liếng của nàng
Ngô Tiểu Hoa nằm trong bệnh viện, tuy được cứu sống, nhưng tinh thần khí sắc cũng đã tàn, cả người trông già đi cả chục tuổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tóc hoa râm, ánh mắt vô thần, băng bó như thể đội một cái đầu nặng trịch
Khiến cho Ngô Tiểu Hoa càng thêm một tầng cảm giác tang thương
Vương thẩm ngồi cạnh Ngô Tiểu Hoa, hết sức chuyên chú gọt táo cho Ngô Tiểu Hoa, đây đã là loại trái cây rẻ nhất mà bà tìm được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương thẩm là một người mạnh mẽ, nhưng cũng không phải người thích ngồi yên
Ngày thường bên cạnh không có ai, bà có thể tự mình nói chuyện với chính mình
Hiện tại bên cạnh có người không chạy đi được để nghe, bà lại càng lắm mồm hơn
Bà thao thao bất tuyệt kể những điều tốt đẹp của Dư Quang
Vương thẩm còn không quên hừ lạnh một tiếng: "Ta nhiều năm qua đối xử tệ với ngươi cũng đáng, ngươi xem có bà mẹ nào lại không thương con gái ruột của mình, mà lại coi con của kẻ thù như bảo bối
Hai con mắt chó còn sinh ra được cái gì tốt đẹp, đúng là đồ ngốc, có cho bánh chiên mè thì cũng không đổi đâu..
Vương thẩm vốn đã rất tôn sùng Dư Quang, lúc này đương nhiên muốn mắng nhiếc Ngô Tiểu Hoa một phen
Nghe Vương thẩm lải nhải một tràng, Ngô Tiểu Hoa rốt cuộc không nhịn được phản bác: "Ngươi có con trai, tự nhiên không hiểu cái tâm tình tuyệt hậu của chúng ta
Bà không có con trai nối dõi, sao có thể không nhớ nhung được chứ
Vương thẩm hừ lạnh: "Con trai có gì tốt, cái thằng mắt chó mày nuôi, suýt chút nữa đưa mày xuống hoàng tuyền
Không nói người khác, mày nhìn xem con Tiểu Quang nhà mày, nhìn lại con Chấn Nghiệp nhà tao, đúng là làm gì cũng không được, ăn gì cũng không đủ
Tốt nghiệp cấp ba đã nhiều năm, cứ thế suốt ngày lêu lổng trong thôn, nếu có thể đổi được, tao đều muốn dùng thằng Chấn Nghiệp nhà tao để đổi lấy Tiểu Quang nhà mày
Lời này đương nhiên là nói để chọc tức Ngô Tiểu Hoa
Dư Chấn Nghiệp dù không tốt, đó cũng là con trai của bà, đừng nói dùng Tiểu Quang, cho dù là có ông thần tài từ trên trời giáng xuống, bà cũng không đời nào đổi
Hơn nữa con trai bà vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, chỉ là hơi lười, thích chơi một chút, sau này sẽ sửa đổi thôi
Ngay lúc này, Vương thẩm chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng khóc thút thít
Âm thanh đó có chút quen tai, Vương thẩm vội vàng đứng dậy đi ra ngoài xem
Nhưng hành lang bên ngoài trống không, không có ai
Vương thẩm nghi hoặc quay trở lại: "Sao tiếng khóc vừa rồi quen thuộc thế nhỉ
Dư Chấn Nghiệp đến khi, Dư Quang đang tựa vào đầu giường đọc quyển sách mà theo cô là "ấm áp" này
Thấy bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của Dư Chấn Nghiệp, Dư Quang miễn cưỡng thu tầm mắt lại: "Hôm nay tay mỏi, tự mình ra tường đụng hai cái rồi đi đi
08: "..
Túc chủ, nụ cười tiêu chuẩn của ngươi đâu rồi
Dư Quang tiếp tục chìm đắm trong sách: "Hắn không xứng
Hôm nay không kinh doanh
Dư Chấn Nghiệp rõ ràng không có ý định bỏ qua cho Dư Quang, hắn chật vật dùng tay áo lau nước mắt: "Dư Quang, mợ tao nói mày thông minh nhất, mày nói cho tao, có phải tao rất vô dụng không
Khoảng thời gian này ngày ngày bị Dư Quang chặn đánh, về nhà mách tội cũng không ai tin
Hiện tại lại nghe mợ béo nói muốn dùng hắn đổi lấy Dư Quang, tinh thần của Dư Chấn Nghiệp đã sụp đổ hoàn toàn
Dư Quang đưa tay đẩy kính mắt: "Mày so với Dư Hải thì tốt hơn chút
Nhưng mà cũng không hơn bao nhiêu, đều là đồ phá của, chỉ khác cái là một tên đã hỏng bét, một tên sắp hỏng bét
Dư Hải hiện tại đã thành danh từ của sự độc ác, nghe Dư Quang nói mình chỉ hơn Dư Hải một chút, Dư Chấn Nghiệp càng khóc thương tâm hơn: "Rốt cuộc tao không tốt ở chỗ nào
Biết Dư Chấn Nghiệp không đi thì mình không đọc sách được, Dư Quang dứt khoát đặt sách xuống: "Mày vì tư lợi, không coi ai ra gì, tự cho là mình cái gì cũng có thể làm được, nhưng thực tế lại là đồ bỏ đi
Mãi mãi cũng chỉ làm tổn thương người khác, cái gì cũng đặt mình vào trung tâm, luôn miệng nói mình giảng nghĩa khí, lại đem mẹ mình ra làm bia đỡ đạn
Dựa vào việc mẹ mày sẽ khóc lóc om sòm làm ầm ĩ, buộc người khác không thể không tha thứ cho sai lầm của mày
Ngày thường ở trong thôn gây chuyện khắp nơi, chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, ngẫu nhiên trộm cắp lại còn mặt dày đem đồ chia cho người khác
Gặp chuyện gì thì lại quá lỗ mãng, gây họa xong lại không dám chịu trách nhiệm, nếu mày cứ tiếp tục phát triển như thế này, chắc chắn có thể làm bạn với Dư Hải
08 hít sâu một hơi: "Túc chủ, ngươi nói quá độc ác rồi
Dư Quang giọng có chút không nhẫn nại: "Theo xác suất mà nói, nếu Dư Chấn Nghiệp cứ tiếp tục như vậy, xác suất làm hàng xóm với Dư Hải rất lớn
Nếu Dư Hải cứ khăng khăng bắt nàng nói rõ ràng, vậy vì sao nàng lại phải nói lời dễ nghe chứ, cái lũ trẻ trâu này đã bị dỗ dành quá nhiều rồi
Dư Chấn Nghiệp rõ ràng bị Dư Quang kích thích, nước mắt hắn càng chảy mạnh hơn, giọng cũng không ngừng cao lên: "Tao không có ưu điểm gì sao
Hắn không tin mình một chút ưu điểm cũng không có
Nhưng trong lòng lại có một giọng nói vẫn luôn nhắc nhở hắn: Hắn chính là kẻ vô dụng, nếu không mẹ hắn cũng không nỡ đem hắn đổi lấy Dư Quang
Thấy bộ dáng đau khổ của Dư Chấn Nghiệp, Dư Quang lại lần nữa đẩy kính mắt, một hồi lâu sau mới nói ra một câu: "Mày đặc biệt có thể ăn
Hơn nữa lại còn cố ăn
Cô từng được chứng kiến sức ăn của đứa trẻ này, mặc dù so với cô còn kém xa, nhưng cũng tính là người nổi bật
Nếu không cũng không thể to béo đến thế này
Lời nói của Dư Quang có lẽ đã tác động đến Dư Chấn Nghiệp rất nhiều, hắn vô thức lùi về phía sau
Sau đó tiếng khóc lại càng lớn: "Tao ghét mày
08 lo lắng nhìn Dư Chấn Nghiệp chạy ra khỏi cửa: "Túc chủ, ngươi không sợ lời nói của mình quá nặng nề, Dư Chấn Nghiệp nhất thời nghĩ quẩn tự sát sao
Đến lúc đó thì thực sự tạo nghiệp rồi
Dư Quang tiện tay cầm lấy một cái lọ men sứ, nện thẳng vào ót Dư Chấn Nghiệp
Đã nói là gặp một lần đánh một lần, thì không thể thiếu lần nào
Dư Chấn Nghiệp bị đập cho lảo đảo, đứng dậy xong càng khóc lớn hơn, vội vàng chạy ra khỏi nhà Dư Quang
Dư Quang điều chỉnh một tư thế thoải mái, không kiên nhẫn giải thích với 08: "Nó chạy từ bên ngoài vào, chỗ đó có sông, có núi, còn có cái cây cổ xiêu vẹo nữa
Nếu nó thật sự muốn nghĩ quẩn, tuyệt đối không sống được đến giờ đâu
Vậy nên, có thể đừng làm ồn để cô học được không
08: "..
" Ngươi nói như thể ngươi đang đọc một cái gì đó rất nổi tiếng ấy
(hết chương)