Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 344: Ngươi nương cảm thấy ngươi như cái chê cười, chuẩn bị lý tính ăn dưa




Ôn Ngọc chậm rãi mở mắt ra, nàng không phải đã chết sao, vì sao vẫn cảm thấy khát
Hơn nữa, thế giới sau khi chết này, vì sao vẫn như cũ là phòng ngủ nguyên bản của nàng
Nàng không yêu thích gian phòng này, nó khiến nàng cảm giác mình đang phản bội phu quân
Mỗi đêm gả cho Phương Ngọc Bình, nàng đều có một loại cảm giác xấu hổ như đang lén lút yêu đương
Nàng vốn không phải người tham mộ hư vinh, càng không quan tâm thân phận quận vương phi này
Nếu có thể, nàng tình nguyện từ bỏ hết thảy cũng muốn về bên cạnh phu quân
Mà không phải ở lại trong vương phủ quận vương trống trải lạnh lẽo này, làm một cái xác không hồn
Càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt theo gương mặt Ôn Ngọc lã chã rơi xuống
Đúng lúc nàng đang tự dày vò mình muốn chết không được, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nha hoàn vui mừng hô hoán: "Quận vương phi tỉnh rồi, nhanh đi thư phòng mời quận vương gia tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe đến thư phòng, trong lòng Ôn Ngọc dâng lên một tia cảm giác quái dị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng hiện giờ bệnh nặng nguy kịch, Phương Ngọc Bình không ở bên cạnh bồi lại chạy tới thư phòng, còn có chuyện gì so với bệnh của nàng càng quan trọng sao
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, Ôn Ngọc ngọ nguậy đôi môi khô khốc, giọng khàn khàn phân phó: "Nước, cho ta nước
Nàng đã hôn mê bao lâu rồi, trong cổ họng vì sao lại khô như vậy
Khi người đưa tin đến, Phương Ngọc Bình đang ở thư phòng luyện chữ
Trên mặt đất vứt đầy những chữ "Tĩnh" và "Nhẫn" lung tung lộn xộn, trong mắt Phương Ngọc Bình tràn đầy tơ máu
Bây giờ hắn có thể nhịn không nghĩ nữa, nhưng thật sự tĩnh không nổi
Ngay lúc Phương Ngọc Bình cố gắng an ủi chính mình, rằng thân thể Ôn Ngọc đã nỏ mạnh hết đà, mình không nên tính toán gì nữa thì nha hoàn của Ôn Ngọc vội vã đi vào
Nhìn bộ dạng hấp tấp xao động của nha hoàn đó, một cơn ghen tuông dâng lên trong lòng Phương Ngọc Bình
Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ nghĩ Ôn Ngọc khỏe
Người yêu mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, cứ như vậy..
"Quận vương gia, vương phi tỉnh rồi
Giọng nha hoàn giống như sấm nổ rót vào tai Phương Ngọc Bình
Trong nhất thời, Phương Ngọc Bình thế mà không khống chế được giọng nói của mình: "Ngươi nói gì, nàng không chết sao
Chẳng phải nói đã nỏ mạnh hết đà rồi sao, vì sao còn có thể tỉnh lại
Nha hoàn: "..
Quận vương gia rõ ràng rất thương yêu quận vương phi, nhưng tại sao nàng lại nghe ra một sự thất vọng nồng đậm từ giọng nói của quận vương gia
Nhìn màn đêm đen kịt, Phương Ngọc Bình nắm chặt cây bút lông trong tay: "Hôm nay quá muộn rồi, các ngươi hầu hạ quận vương phi ngủ trước đi, sáng sớm mai ta sẽ tự mình qua thăm nàng
Hắn cuối cùng vẫn không qua nổi khúc mắc trong lòng
Bài ca mà Ôn Ngọc viết trên vách tường tuy làm tổn thương mặt mũi hắn, nhưng cũng không đến mức làm hắn nản lòng thoái chí
Điều thật sự làm hắn đau lòng, kỳ thực là sự phủ định của Ôn Ngọc đối với hắn khi sắp chết
Giờ biết Ôn Ngọc còn sống, Phương Ngọc Bình lại không biết phải dùng thái độ gì để đối mặt với thê tử mình
Sau khi nha hoàn đồng ý, vội vàng bước ra khỏi thư phòng của Phương Ngọc Bình
Bước chân lúc này của nàng có chút lảo đảo, tựa hồ bị những gì mình vừa phát hiện dọa không nhẹ
Quận vương phi có vẻ như thất sủng, vậy sau này bọn họ còn có ngày sống dễ chịu sao..
Ôn Ngọc vốn là người thông minh, thấy Phương Ngọc Bình không đi cùng nha hoàn, trong lòng rõ ràng rằng lời nói trước kia của mình đã có tác dụng
Nàng không hỏi han nha hoàn, chỉ im lặng bị một đám người vây quanh hầu hạ
Một chén nước ấm xuống bụng, Ôn Ngọc cuối cùng đã cảm nhận rõ ràng sự thật mình còn sống
Nghe ma ma hồi môn lải nhải bên tai, khuyên nàng sớm ngày khỏe lại rồi đi tìm Phương Ngọc Bình hòa hảo
Ôn Ngọc mệt mỏi nhắm mắt lại: "Cứ như vậy đi, bây giờ rất tốt, không cần diễn kịch với hắn, cũng không cần sống mệt mỏi như vậy
Tự nói với lòng, nàng thật sự cảm thấy hối hận, ít nhất bản thân không cần phải mang mặt nạ sống nữa, thực sự khiến nàng nhẹ nhõm biết bao
Nhìn Ôn Ngọc có vẻ không hề sợ hãi, ma ma còn muốn khuyên tiếp thì nghe bên ngoài phòng truyền đến tiếng thân thể va chạm vào bàn
Trong lòng ma ma hoảng hốt, vội vàng đuổi theo ra ngoài, nhưng chỉ thấy bóng dáng Phương Ngọc Bình vội vã rời đi
Ma ma vỗ tay lên trán: "Lạy trời, đây là phạm thái tuế rồi
Sao lại có thể xảo như vậy, hết lần này đến lần khác bị quận vương gia đụng phải
Tựa hồ từ khi quận vương phi ngã bệnh, mọi chuyện liền một đi không trở lại
Trong lòng ma ma bỗng xuất hiện một ý nghĩ quỷ dị: Chẳng lẽ ngay cả lão thiên gia cũng không muốn cho vương gia và vương phi ở bên nhau
Lặng lẽ rùng mình một cái, ma ma nhanh chóng vào phòng, định kể lại chuyện này cho quận vương phi
Dù sao thân phận đặt ở đó, ngày thường khi nói chuyện cũng nên tránh né một chút
Không ngờ chưa kịp lên tiếng thì Ôn Ngọc đã nhắm mắt lại: "Để hắn đi đi, ta cũng không trông cậy vào hắn để sống
Ngày tháng dù thế nào cũng là khổ, người đàn ông này càng đối tốt với nàng, cuộc sống của nàng càng khó khăn
Thà rằng để người đàn ông này tránh xa nàng một chút thì tốt hơn
Nghe những lời Ôn Ngọc nói, ma ma cứ ngỡ mình bị lãng tai
Rốt cuộc ai đã nói với vương phi những lời quỷ quái này, sao vương phi lại cảm thấy mình không cần phải nương tựa vào quận vương gia để sống qua ngày
Chẳng phải là bị điên sao
Phương Ngọc Bình bước chân càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Dư Quang viện
Hắn nói không đi khi nãy, thực ra chỉ là lời nói suông
Dù sao đó cũng là người vợ mà hắn yêu thương bao năm nay, sao hắn có thể không nhớ nhung được
Ai ngờ lại nghe được những lời như vậy, điều này khiến Phương Ngọc Bình trong lòng càng thêm phiền muộn
Người phụ nữ đáng ghét kia, rốt cuộc coi hắn là gì
Trong một khoảnh khắc, Phương Ngọc Bình thế mà nảy sinh một loại cảm giác muốn tích đủ sức lực, cho Ôn Ngọc thấy được cái tốt của mình
Nhưng hai chân hắn lại không tự chủ được bước về phía Dư Quang
Sau khi Trịnh ma ma đỡ Dư Quang nằm xuống, liền được nha hoàn nâng đỡ trở về phòng của mình
Với một ma ma hồi môn như bà, có thể diện và quyền lên tiếng trước mặt chủ tử
Ngày thường chỉ cần làm một số công việc hầu hạ đơn giản, thời gian còn lại cũng sống như nửa chủ nhân, chỉ riêng đám tiểu nha hoàn hầu hạ xung quanh đã có bốn người
Mà cái gọi là hầu hạ chủ nhân của bà, cũng chỉ là bồi nguyên chủ nói chuyện, làm một vài công việc quan trọng nhưng không hề mệt mỏi
Những công việc còn lại, đều sai sử những nha hoàn người hầu khác đi làm
Nhìn Trịnh ma ma được nha hoàn dìu ra, Phương Ngọc Bình nhanh chân nghênh đón, khẽ tiếng gọi: "Ma ma, mẫu phi nàng ngủ rồi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy Phương Ngọc Bình đến, Trịnh ma ma vội hất những nha hoàn đang hầu hạ bên cạnh ra: "Trời tối sương dày, quận vương gia sao lại đến đây, đám hạ nhân này làm ăn kiểu gì vậy, không biết phải cho quận vương gia khoác thêm áo
Biểu tình Phương Ngọc Bình có chút vắng vẻ: "Đột nhiên có chút nhớ mẫu phi, nên liền đến thẳng đây, ngược lại không nghĩ nhiều như vậy
Trịnh ma ma lặng lẽ thở dài trong lòng: Quận vương gia dạo gần đây đến bên vương phi quá thường xuyên, xem ra là không được suôn sẻ rồi
Đáng tiếc vương phi nương nương đã ngủ, thật sự không nên gọi người ta dậy, để tránh..
Trịnh ma ma kín đáo liếc mắt nhìn Phương Ngọc Bình, vương phi dạo gần đây khi nói chuyện càng ngày càng không nể mặt ai, quận vương gia tốt nhất đừng trêu chọc thì hơn
Đang nghĩ, liền nghe thấy tiếng của Dư từ trong phòng truyền ra: "Là Ngọc Bình đến à
Phương Ngọc Bình vừa mới nghẹn đầy bụng tức giận, lúc này nghe thấy tiếng Dư Quang, sống mũi lập tức cay cay: "Mẫu phi
Trong lòng hắn không thoải mái, có rất nhiều lời muốn nói với mẫu phi
(hết chương này).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.