Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 363: Ngươi nương cảm thấy ngươi như cái chê cười, chuẩn bị lý tính ăn dưa




Dù sao cũng là quận vương gia, từ Phương Ngọc Bình hành quá yếu quan chi lễ sau, chỉ quỳ trước nguyên chủ bốn lần
Trừ bỏ lần duy nhất không hài hòa, cũng là khi Dư Quang xuyên qua, Phương Ngọc Bình quỳ ở trước giường chuẩn bị làm lễ tống chung cho nguyên chủ kia lần
Còn lại ba lần đều liên quan đến Ôn Ngọc
Lịch sử luôn kinh ngạc giống nhau
Mười mấy năm trước, Phương Ngọc Bình cũng từng quỳ trước mặt nguyên chủ, thỉnh cầu nguyên chủ cho Ôn Ngọc vào cửa
Bốn năm trước, Phương Ngọc Bình cũng quỳ trước mặt nguyên chủ, thỉnh cầu nguyên chủ tha thứ việc Ôn Ngọc công khai tỏ tình với chồng cũ
Chuyện cũ rành rành trước mắt, ai ngờ Phương Ngọc Bình hiện tại lại khác hoàn toàn so với hai lần trước liều chết cũng phải bảo vệ Ôn Ngọc
Hôm nay Phương Ngọc Bình lại quỳ trước mặt Dư Quang, cư nhiên là vì thả Ôn Ngọc rời đi
Điều này thực khiến Dư Quang xem trò vui
Xem ra lần này sự việc, đối Phương Ngọc Bình đả kích thật không nhẹ a
Ánh mắt Dư Quang lại lần nữa rơi trên người Ôn Ngọc, thấy thân thể Ôn Ngọc run rẩy không kiểm soát
Trong mắt Dư Quang thoáng hiện một tia hiểu rõ: Xem ra, người nào đó lần này tính là chơi hỏng
Thịt loại đồ vật này, đích thực là cướp ăn mới thơm
Nhưng cướp lâu, dính quá nhiều nước miếng, cũng sẽ thối
Ôn Ngọc không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt, sao có thể nhẫn tâm như vậy
Nàng quả thực muốn rời đi, nhưng người này cũng không nên chủ động đuổi nàng đi chứ
Vì sao trên đời nam tử đều bạc tình như vậy
Thấy bộ dạng Ôn Ngọc như ai oán, như chết lặng, biểu tình trên mặt Phương Ngọc Bình hơi chút đau khổ: "Sự tình đã đến nước này, coi như ta theo ý ngươi, ngươi hãy về cùng phu quân của ngươi ở bên nhau lâu dài đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tâm nguyện nhiều năm một sớm thành sự thật, trong mắt Ôn Ngọc kinh ngạc còn nhiều hơn là nhẹ nhõm
Nàng nhìn sâu Phương Ngọc Bình: "Ta giờ đã là tàn hoa bại liễu, còn sao
Lời còn chưa dứt đã bị Phương Ngọc Bình ngắt lời: "Ngươi đừng có mà xem hắn như thần thánh mà cung phụng ở trước mặt ta, lúc trước nếu không phải ta cưới ngươi về, thì cũng sẽ có người khác
Trong mắt nhà các ngươi, ta chỉ là một trong số đông người cầu hôn, chỉ là thân phận cao nhất mà thôi
Ôn Ngọc vừa muốn phản bác, đã nghe Dư Quang đột nhiên xen vào: "Nói lời ngốc nghếch gì thế, ngươi rõ ràng là kẻ ngu xuẩn nhất
Không nhìn rõ bản thân thì thôi, sao còn dám dát vàng lên mặt
Phương Ngọc Bình hiếm khi không phản bác, mà cúi đầu cười khổ một tiếng: "Mẫu thân xem người luôn luôn chuẩn
Dư Quang có chút tiếc nuối im lặng: Xem ra, hôm nay hẳn là không thể náo loạn lên được rồi
Đầu óc Ôn Ngọc một mảnh ong ong: "Không phải, sao ngươi có thể nghĩ ta như vậy, ta chỉ là bất hạnh mà thôi
Lời còn chưa dứt, liền thấy Phương Ngọc Bình bi thương lắc đầu: "Ôn Ngọc, làm người không thể như vậy, những năm này, ta không để ý đến mọi người, toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, ngươi lại là thê tử do ta cưới hỏi đàng hoàng, lẽ nào trong mắt ngươi, vương phủ ta chẳng lẽ không đáng để nhắc đến
Ôn Ngọc không biết trả lời câu này như thế nào, Phương Ngọc Bình là quận vương, cũng là một thành viên hoàng thất đứng đắn
Nếu thừa nhận vương phủ không đáng nhắc đến, chính là xem thường hoàng quyền
Thấy Ôn Ngọc không nói lời nào, Phương Ngọc Bình nhắm mắt lại: "Ta vốn định nói chuyện với ngươi cho tốt, lại không ngờ rằng ngươi lại lần nữa đến trêu chọc mẫu phi ta
Còn Dư Quang thì trên ghế thái sư ung dung bày tỏ ý kiến: "Không sao, các ngươi cứ tiếp tục náo loạn, không cần bận tâm ta
Náo nhiệt lên đi, tuyệt đối không nên bỏ qua cơ hội
Ôn Ngọc cố gắng nhắm mắt, dường như đang nhẫn nhịn điều gì làm nàng phẫn nộ: "Ngươi căn bản không hiểu chuyện giữa ta và hắn, ngươi càng không hiểu trong lòng hắn khát khao đến nhường nào, chỉ cần hắn nhấc bút lên, phong thái ấy liền như thần binh trên trời rơi xuống, ngàn quân như vũ bão
Dư Quang không nhịn được "phụt" một tiếng, tiếng này thật chói tai, khiến Ôn Ngọc quay sang nhìn nàng
Dư Quang khẽ chống tay lên má, cười dịu dàng nhìn Ôn Ngọc: "Ngày sau có chiến tranh, nhớ bảo hắn cầm bút đến mà trạc chết người ta
Khả năng tẩy não của người này tương đối cao tay, so sánh với Phương Ngọc Bình, người vốn dĩ đã là người thắng từ khi sinh ra, thì tựa như một con cá khô vậy
Hình như là nghe những lời này quá nhiều, Phương Ngọc Bình vừa rồi vậy mà đã tự ti trong giây lát
Nhưng lời Dư Quang lại làm hắn kịp thời tỉnh ngộ: "Ôn Ngọc, nếu ngươi hâm mộ hắn như vậy, vậy thì đi tìm hắn mà song túc song phi đi, ta chúc hai ngươi bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm
Những năm qua, Phương Ngọc Bình bảo vệ Ôn Ngọc cực nghiêm, ngay cả ngày thường nói chuyện, đều nhỏ nhẹ dịu dàng
Giờ lại gọi cả tên nàng, lại không nể nang châm chọc, điều này khiến trong lòng Ôn Ngọc lạnh buốt
Nàng rõ ràng cảm nhận được, Phương Ngọc Bình thật sự muốn thả nàng đi, hạnh phúc bỗng nhiên xuất hiện khiến Ôn Ngọc càng thêm không biết làm sao: "Nhưng rực rỡ nhi cùng Hinh Nhi thanh danh phải làm sao
Nếu như nàng bị hưu, hai đứa trẻ này sau này phải đối mặt thế nào
Khóe miệng Dư Quang khẽ nhếch lên: Cái Hưng Yên quận vương phủ này mà cũng có danh tiếng hay sao, chuyện này là xảy ra vào lúc nào vậy
Phương Ngọc Bình cười còn khó coi hơn khóc: "Có ngươi ở đó, bọn chúng mới thật sự không có thanh danh
Không phải là lần đầu tiên, hắn thật sự không làm được việc tiếp tục lừa mình dối người nữa
Câu này vừa nói ra, Ôn Ngọc đã thấy đầu óc choáng váng, sau đó mềm nhũn ngã xuống đất bất tỉnh
Trịnh ma ma lặng lẽ lắc đầu: Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế
Chẳng qua là, giả vờ ngất quả thật là một cách dễ làm
Thấy Phương Ngọc Bình chậm rãi đứng dậy, nói với những người hầu hạ Ôn Ngọc: "Đưa Ôn nương tử lên xe ngựa, đưa về nhà đi thôi
Từ đây hai người cách biệt, mỗi người hãy tự bảo trọng
Bọn hạ nhân ôm quần áo có chút không biết làm sao, vài năm trước quận vương phi đã làm ra chuyện tự xin xuống ngựa
Nhưng mỗi lần đều được quận vương gia nhẹ nhàng thu xếp êm xuôi, giống như một kiểu tình thú phu thê đặc biệt vậy
Ai ngờ hôm nay hai vị chủ tử lại thật sự như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu quận vương phi thật bị hưu, ngày sau bọn họ phải đi đâu
Nếu quận vương gia cưới người mới, bọn họ có phải sẽ bị bán đi không
Mấy người bối rối nhìn nhau, người gần cửa nhất đã lặng lẽ chạy ra ngoài: Người đó muốn đi tìm nhị thiếu gia cùng tam cô nương đến giúp
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa, đã bị Nguyên Bảo một cước đá về: "Gia, mấy nô tỳ này phải xử lý thế nào
Tính ra những năm này vương gia nhà hắn bị tức giận, đám người này một ai cũng không vô tội
Nếu không phải bọn chúng vẫn luôn bên cạnh giở trò kích bác, quận vương phi cũng không đem vương gia tính kế chặt chẽ như vậy
Hắn ngược lại muốn xem, hiện giờ quận vương phi lật thuyền rồi, đối với đám người này thì có gì tốt
Dư Quang cười nhẹ nhàng xem Phương Ngọc Bình phái người, đem Ôn Ngọc cùng đám nô tài khóc lóc thảm thiết đẩy lên xe ngựa đưa tiễn
Tưởng rằng Phương Ngọc Bình sẽ thuận thế rời đi, ai ngờ Phương Ngọc Bình lại lần nữa quỳ xuống trước mặt nàng: "Mẫu phi, nhi tử định tòng quân
Hắn nghĩ rồi, hắn cần phải đổi một cách sống khác
Hiện tại biên cảnh chiến loạn triền miên, hắn định đi cảm nhận nhân sinh khác biệt, ít nhất không muốn tiếp tục sống ngơ ngác như thế
Vì việc này, hắn còn chuẩn bị cả bụng lời, định thuyết phục Dư Quang
Dù sao mẫu phi là người thương hắn nhất trên đời, muốn thuyết phục mẫu phi chắc không dễ
Ngay lúc Phương Ngọc Bình định nghĩ cách thuyết phục Dư Quang thì nghe Dư Quang sảng khoái đồng ý: "Được, con đi đi
Hai nhân vật chính đã đi cả rồi, vở diễn một mình còn đáng xem gì
Phương Ngọc Bình: "..
Nói là thương hắn nhất mà
Thấy vẻ mặt Phương Ngọc Bình biến hóa khó lường, Dư Quang cười dịu dàng: "Có muốn ăn xong cơm rồi đi không
Phương Ngọc Bình: "..
Ngài đây là muốn đuổi con đi đâu vậy
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.