Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 368: Ngươi nương cảm thấy ngươi như cái chê cười, chuẩn bị lý tính ăn dưa




Đưa tiễn Phương Hạo Xán, Dư Quang đem Phương Hạo Thanh bắt tới cùng đối phương bàn giao chút sự tình, sau đó liền đi lên núi văn phòng
Phương Hoành Vũ đối với việc Dư Quang đến tỏ ra vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu tiên Dư Quang ở lại trên núi một thời gian dài
Dư Quang ở trên núi dừng lại khoảng nửa năm, mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm không biết đang làm gì
Một ngày nọ sau nửa năm, mọi người chỉ thấy Dư Quang dẫn theo hạ nhân, mang mấy rương lớn xuống núi
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi hỏi thăm tình hình của Phương Hạo Thanh, Dư Quang tuyên bố muốn ra ngoài du lịch, sau đó liền dẫn một đoàn người lặng lẽ rời khỏi kinh thành
Trạm dừng chân đầu tiên, Dư Quang đến xem bức tường thành nổi tiếng kia
Có lẽ là do chuyện này quá nổi tiếng, bức tường kia được bảo tồn tương đối nguyên vẹn, dường như đã trở thành một công cụ để chủ thôn trang vơ vét của cải
Sau khi Dư Quang ném một xấp bạc lớn, thôn trang này thành công đổi chủ
Dư Quang không cho người ta phá dỡ tường thành, cũng không đóng cửa thôn trang, mà vẫn duy trì hình thức vận hành ban đầu, mặc cho mọi người tiếp tục tham quan bức tường kia
Điều khác biệt duy nhất là bên tường có thêm hai người canh giữ, không cho phép bất kỳ ai đến gần tường thành
Phần lớn mọi người đến đây hóng hớt xem náo nhiệt, đối với thứ này chỉ muốn xem qua là đủ, cũng không có ý định lại gần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì vậy cũng không có nhiều người biết việc thôn trang này đổi chủ
Xem xong chuyện tình yêu bi thương dai dẳng động trời của hai người nọ, Dư Quang không đi nơi khác mà tuyên bố bản thân nhớ Phương Ngọc Bình, phân phó phu xe trực tiếp đi về phía biên thành
Phu xe chỉ cho rằng Dư Quang nhớ nhung quận vương gia, không chút nghi ngờ mà đi thẳng về phía biên thành
08 ngược lại cẩn thận dò hỏi Dư Quang: "Túc chủ, ngươi đi tìm Phương Ngọc Bình làm gì vậy
Với tính cách của túc chủ nhà hắn một bụng đầy ý đồ xấu, đi biên thành thì còn có chuyện tốt gì
Dư Quang cười nhẹ nhàng lật một quyển du ký YY phiên bản cổ đại: "Đi tặng quà thôi
Tính toán ngày tháng, đại kiếp nạn trong mệnh của Phương Ngọc Bình cũng sắp đến
Phương Ngọc Bình trước đây vì bảo vệ lão bà trực tiếp tức chết lão nương, giờ đây khi nàng sắp rời khỏi thế giới này, đương nhiên phải đi tặng đối phương một thứ suốt đời khó quên
08: "..
Được thôi, càng ngày càng lạnh lẽo
Bên ngoài biên cảnh, Phương Ngọc Bình đang gặm một miếng bánh ngô khô khốc, hắn hai ngày không uống nước, hiện giờ miếng bánh ngô này cũng là đồ ăn cuối cùng
Hắn vốn sống an nhàn sung sướng, nay bộ dạng thật có chút nghèo túng
Không chỉ người dơ bẩn không chịu nổi, râu và tóc cũng thành từng sợi từng sợi
Theo động tác ăn của hắn, trên miệng hắn nứt ra từng vệt máu
Ngày xưa khi trên tay xuất hiện một vết rách, sẽ náo loạn cả lên giờ Phương Ngọc Bình dùng sức giật xuống một miếng bánh ngô nhỏ, rồi đưa miếng bánh ngô cho tướng lĩnh bên cạnh: "Ăn chút đồ đi
Bên cạnh hắn có bốn người cùng tình cảnh chật vật như vậy đang nằm
Quân địch phía trước tan tác, Phương Ngọc Bình dẫn người thừa thắng xông lên, ai ngờ lại trúng mai phục của đối phương, mấy người đã bị vây ở đây ba ngày rồi
Cũng may thủ hạ hắn có người cẩn thận, trên người lúc nào cũng mang lương khô và túi nước, nhờ vậy mà bọn họ trụ được ba ngày
Đám quân địch kia dường như biết thân phận của họ, không vội chơi chết Phương Ngọc Bình, mà là đóng quân bên ngoài nơi Phương Ngọc Bình trú ẩn, mỗi ngày vui chơi giải trí, còn cố ý phiến mùi thịt về phía Phương Ngọc Bình
Tựa như đang cố ý trêu chọc hắn vậy
Hôm nay đã là ngày thứ tư, nếu như không có người đến cứu bọn họ, chắc chắn hắn kết cục không tự vẫn thì cũng bị bắt sống
Không chỉ có hắn nghĩ như vậy, mà cả những người bên ngoài cũng đang hăng hái trao đổi
Không biết đám người Trung Nguyên kia từ đâu mà làm ra một cặp vũ khí uy lực mạnh mẽ như vậy, khiến cho bọn họ liên tục bại lui
Nhưng họ lại nghe nói, trong số mấy người Trung Nguyên đang bị họ bao vây này có một người là quan lớn Trung Nguyên
Chỉ cần bắt được đối phương, nhất định có thể cùng hoàng đế Trung Nguyên đổi lấy một số lượng lớn tiền hoặc vật tư
Nhưng họ đã chịu nhiều thiệt thòi như vậy rồi, đối phương lại không trốn thoát được, đương nhiên phải tìm chút niềm vui trên người những người đó mới được
Thấy Phương Ngọc Bình đưa bánh ngô qua, tên tướng lĩnh nhịn đi nhịn lại mới không nhận: "Phó tướng, ngài cứ ăn đi, chúng tôi còn chịu đựng được
Phương Ngọc Bình cố hết sức đưa miếng bánh ngô đến: "Đều ăn một chút đi, bây giờ không ai có thể giúp chúng ta, chúng ta phải nghĩ cách tự cứu mình
Đối phương đây là muốn từ căn bản hủy diệt kiêu ngạo của bọn họ, bức ép bọn họ đầu hàng
Nhưng vì vinh quang của hoàng triều, bọn họ cho dù chiến tử cũng tuyệt đối không thể đầu hàng đối phương
Thay vì ngồi chờ chết, không bằng liều một phen
Nghe thấy lời của Phương Ngọc Bình, bốn người còn lại giãy giụa đứng dậy: "Phó tướng, chúng tôi đi theo ngài
Trên đường xuống hoàng tuyền cũng tốt có người bầu bạn
Đúng lúc mấy người đang dùng vũ khí chống đất, chuẩn bị đứng lên đánh cược một lần thì ở đằng xa bỗng nhiên phát ra tiếng vó ngựa hỗn loạn, cùng với tiếng gầm thét của quân địch
Mắt Phương Ngọc Bình sáng lên, viện binh tới rồi
Đang nghĩ thì nghe tiếng vó ngựa hỗn loạn mà gấp rút kia càng lúc càng gần, quân địch thì không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết
Phương Ngọc Bình theo căn nhà dột nát ló đầu ra, vừa vặn thấy một bóng dáng tay cầm trường thương đang thúc ngựa lao về phía bọn họ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn rõ tướng mạo của người đến, Phương Ngọc Bình theo bản năng kinh hô: "Mẫu phi
Mọi người nghe theo tiếng kêu mà nhìn sang, lại thấy người tới chính là Dư Quang
Lúc này Dư Quang thân mặc một thân chiến giáp, thúc mười mấy con ngựa, như sát thần hướng bọn họ xông đến
Sau lưng Dư Quang đã bị giết thành một con đường máu
Nhìn thấy Phương Ngọc Bình, mắt Dư Quang sáng lên, sau đó giận dữ gầm lên với Phương Ngọc Bình: "Lên ngựa
Theo tiếng hét của Dư Quang, mấy người trong căn nhà dột nát như thể vừa hồi thần, dốc hết sức kéo những con ngựa đang chạy đến trước mặt mình lên
Thấy mấy người đều đã lên ngựa, Dư Quang đưa tay nắm lấy Phương Ngọc Bình, kéo hắn đến ngồi trước mặt mình
Rồi quát lớn với mọi người: "Rút lui
Biết bây giờ không phải lúc hỏi rõ tình hình, Phương Ngọc Bình cũng không dám nói nhiều, mà an tâm ngồi trong lòng Dư Quang
Giờ khắc này, Phương Ngọc Bình chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu: tư thế này, ngược lại khiến hắn nhớ lại cảnh hồi nhỏ được mẫu phi ôm trong lòng
Nhưng mẫu phi tại sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ hắn đang nằm mơ sao
Cũng mộng bức như Phương Ngọc Bình, còn có tướng lĩnh trấn thủ biên thành
Nhà mẹ đẻ của Tấn Dương vương phi không phải quan văn sao, sao lại bưu hãn như vậy
Nghe nói quận vương gia mất liên lạc mấy ngày, vương phi không nói hai lời, trực tiếp vung thương thúc ngựa ra khỏi thành
Mấy tên thủ hạ của hắn thử ngăn cản, lại bị vương phi vung ngang một phát đánh bay ra xa
Bọn họ thực sự là lần đầu tiên gặp được một người phụ nữ lợi hại như vậy, hơn nữa còn là một người phụ nữ đã có tuổi
Hiện tại chỉ mong đối phương có thể bình an trở về
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi bốn người kia nhanh chân chạy về báo cho người mở cửa thành, Dư Quang cũng không ham chiến, mà là thúc ngựa dẫn Phương Ngọc Bình điên cuồng chạy trốn
Thấy sắp đuổi không kịp, những quân địch kia cũng sốt ruột, bắt đầu bắn tên về phía bọn họ
Bên tai Phương Ngọc Bình không ngừng truyền đến tiếng gió xé của mũi tên, những người chạy ở phía trước ít nhiều đều xuất hiện một vài vết thương
Ngay cả mông ngựa cũng trúng tên, điều này khiến Phương Ngọc Bình không tự chủ được mà lo lắng cho Dư Quang: "Mẫu phi
Mẫu phi che ở phía sau hắn, liệu có sao không
Lời nói vừa dứt, đã bị Dư Quang ngắt lời: "Những năm này, nương vẫn luôn quản thúc con, nương biết trong lòng con có oán
Từ bây giờ trở đi, Hưng Yên quận vương phủ hoàn toàn giao lại cho con, về sau con phải hiểu chuyện
08: "Túc chủ
Ngươi đây là không muốn để cho Phương Ngọc Bình sống đấy à
(Hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.