Lời của Dư Quang, khiến Phương Ngọc Bình trong nháy mắt ý thức được chuyện gì đang xảy ra với Dư Quang
Trong lòng hắn lo lắng, lúc này muốn quay đầu xem xét tình huống của Dư Quang, lại bị Dư Quang vững vàng khống chế lại: "Đừng động, nghe nương thân nói hết lời đã
Hai hàng nước mắt từ trên mặt Phương Ngọc Bình lăn dài xuống: "Mẫu phi, người không nên đến
Hắn sai rồi, hắn thực sự biết sai rồi, đều là do hắn không tốt, là hắn liên lụy mẫu phi
Hắn ra ngoài tham quân, cũng là vì tranh cãi với mẫu phi
Nhưng hiện tại hắn hối hận rồi, hắn tâm duyệt Ôn Ngọc, nhưng nếu gặp phải chuyện ngày hôm nay, Ôn Ngọc tuyệt đối sẽ không như mẫu phi, liều chết nghĩ cách cứu hắn
Không đúng, sao hắn có thể đem Ôn Ngọc cùng mẫu phi đặt cạnh nhau so sánh, trên đời này, chỉ có mẫu phi là thực lòng bảo vệ hắn
Giọng Dư Quang càng trở nên yếu ớt: "Con nhớ kỹ, sau này phải để ý đến Hạo Thanh nhiều hơn, nó vẫn luôn rất khát khao được thân cận với con, chuyện trong phủ con phải để ý nhiều chút, nương thân có chút buồn ngủ, con nhất định không thể dừng lại, phải tiếp tục chạy về phía trước, nương không bảo vệ được con nữa
Phương Ngọc Bình vừa định kêu khóc, bên eo đột nhiên truyền đến một luồng lực, hóa ra là Dư Quang dùng đai lưng buộc hai người vào nhau: "Đừng sợ, có nguy hiểm gì, nương sẽ đỡ cho con
Vì sao phải lặng lẽ cố gắng, đối tốt với con trai ruột thịt lại không có gì không thể để người khác biết, vấn đề của nguyên chủ chính là chỉ làm mà không nói
Nếu đã nỗ lực trả một cái giá lớn như vậy, thì nên cho con mình biết, người làm mẹ này thương con biết bao
Cảm giác thân thể Dư Quang dần dần dựa vào lưng mình, tay cũng từ từ tuột xuống
Phương Ngọc Bình phát ra tiếng gầm thét đau khổ, hai tay gắt gao nắm lấy dây cương, tiếp tục chạy nhanh về phía thành trì
Mấy người bộc phát sức lực cực mạnh, phía trước cũng không gặp lại truy binh, thật sự giúp bọn họ một đường trốn trở về
Không ai nghĩ đến Dư Quang lại thật sự có thể cứu người trở về, nhưng khi nhìn thấy Dư Quang sau lưng Phương Ngọc Bình, mọi người đều trầm mặc
Lúc này Dư Quang, sau lưng bị bắn chẳng khác nào một con nhím
Nhưng nàng vẫn dùng tay vững vàng bảo vệ thân thể Phương Ngọc Bình, tựa hồ muốn giúp Phương Ngọc Bình che chắn hết thảy tổn thương
Khó khăn lắm mới gỡ được Dư Quang ra khỏi lưng Phương Ngọc Bình, đã thấy trên lưng Phương Ngọc Bình có một hàng huyết thư: Nguyện con ta cả đời bình an vui vẻ, trôi chảy khỏe mạnh
Biết tin này, Phương Ngọc Bình ôm ngực ngã xuống không một tiếng động: Mẹ ơi
Nhận được tin Dư Quang qua đời, Giai Hòa đế làm đổ chén trà trong tay, Tấn Dương vương sao có thể cứ như vậy mà đi, chuyện này tuyệt đối không thể là thật
Phương Hoành Vũ vội vàng xuống núi, cùng Phương Hạo Thanh ba người chạy theo quan đạo, đi tìm đoàn xe đưa Dư Quang trở về
Trời mới biết bọn họ hy vọng chuyện này chỉ là một hiểu lầm đến nhường nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương phi tổ mẫu trước nay vốn thích chơi đùa, biết đâu đây là một trò đùa khác của vương phi tổ mẫu thì sao
Đáng tiếc, không có hiểu lầm cũng không có nếu như, Dư Quang cứ thế rời khỏi thế giới này
Lần trước nguyên chủ bị tức chết, Phương Ngọc Bình vẫn còn tâm trạng răn dạy Phương Hạo Thanh vô lý với hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng lần này, Phương Ngọc Bình sau khi tỉnh lại giống như trong một đêm già đi mười mấy tuổi
Thậm chí, đối với tiếng gầm thét của Phương Hạo Thanh, hắn cũng như không nghe thấy
Mẫu phi của hắn không còn nữa, vì cứu hắn đứa con bất hiếu này mà mất mạng
Nghĩ lại cả cuộc đời, đều là mẫu phi vì hắn cố gắng, mà hắn thậm chí còn oán hận mẫu phi, hắn quả thực không bằng heo chó
Thấy Phương Ngọc Bình xấu hổ muốn chết, Phương Hoành Vũ mấy người đánh ngất Phương Hạo Thanh rồi kéo đi
Tuy rằng bọn họ cũng hận đến muốn chém Phương Ngọc Bình mấy nhát, nhưng vương phi tổ mẫu đã cứu Phương Ngọc Bình trở về, không phải là để bọn họ tiễn Phương Ngọc Bình lên đường
Mặc dù không thể làm gì Phương Ngọc Bình, nhưng bọn họ cũng hung hăng ghi lại một bút cho Phương Ngọc Bình, đường đời còn dài, từ từ mà tính sau
Thấy phản ứng của mọi người, Dư Quang ôn nhu phân phó 08: "Chúng ta đi thôi
Biết cái tên này quá hư rồi, vậy thì nàng yên tâm
08 lẳng lặng mở giao diện chat của mình, dạo gần đây, mỗi khi hắn không nghĩ ra hành vi của Dư Quang, hắn sẽ cùng bạn bè nhỏ của mình tâm sự
Mà đối phương cũng sẽ cho hắn một phân tích chính xác
08 liên tục gọi đối phương mấy tiếng, đối phương mới cuối cùng cũng có phản hồi: "Theo tình huống cậu nói, ký chủ nhà cậu có chút không giống với người khác
08 vừa định hỏi là không giống ở chỗ nào, thì câu tiếp theo của đối phương đã được gửi đến: "Ký chủ người ta đều là sói đội lốt cừu, chỉ có ký chủ nhà cậu là thật sự tổn hại, tuyệt đối đừng chọc giận nàng
08: "..
Ta vốn cũng đâu có chọc giận nàng
Sau khi Dư Quang được chôn cất, Phương Hạo Thanh kể lại những lời Dư Quang từng nói với hắn, cho mấy người bạn nhỏ
Mọi người đau buồn phát hiện, Dư Quang dường như đã sớm ý thức được cái chết của mình
Phương Hoành Vũ không để ý những chuyện này, chỉ nói để Phương Hạo Thanh mấy người thương lượng, đến lúc đó báo cho hắn biết phải làm như thế nào là được
Sau khi ba người bàn bạc, cuối cùng đem toàn bộ cổ phần trong tay giao cho Giai Hòa đế
Dù sao hiện tại bọn họ có tước vị, tiền bạc trong tay cũng đủ để tiêu xài ba đời
Còn về sau này..
Nếu như với điều kiện thế này mà trong nhà vẫn không ra được một người có tiền đồ, thì bọn họ cũng đáng bị suy tàn
Giai Hòa đế cuối cùng cũng nể tình Dư Quang, mặc dù thu lại cổ phần, nhưng vẫn giữ ba người lại trong triều, tìm cho bọn họ chức quan thích hợp, không cần làm mấy chức nhàn tản hữu danh vô thực nữa
Mà mấy người bọn họ cũng cuối cùng từ những kẻ hoàn khố bị người đời chán ghét bỏ rơi, trở thành quyền quý thế lực lớn trong kinh thành
Năm thứ ba sau khi Dư Quang mất, Phương Ngọc Bình định hôn sự cho Phương Hạo Xán mười bốn tuổi
Năm thứ hai sau khi Phương Hạo Xán cưới vợ, Phương Ngọc Bình liền chủ trì phân phủ, tiễn Phương Hạo Xán đi đồng thời, còn đem vương vị nhường lại cho Phương Hạo Thanh
Còn hắn thì tự mình mang theo hai người hầu ra ngoài du lịch
Từ sau khi Dư Quang mất, hắn chưa từng ngủ ngon giấc
Theo như lời hắn nói, hắn hy vọng có thể nhờ vào những gì nhìn thấy và cảm nhận trên đường đi để san bằng sự áy náy trong lòng
Phương Hạo Thanh biết những uẩn khúc trong lòng Phương Ngọc Bình, nhưng hắn chưa bao giờ nói ra lời tha thứ
Bởi vì tổ mẫu từng nói với hắn: Không ai có quyền đại diện cho người khác nói ra hai chữ tha thứ, một khi tổn thương đã xảy ra thì vĩnh viễn không thể đảo ngược được
Huống chi, tổ mẫu đã không còn nữa, phụ thân có đau khổ thế nào đi nữa, cũng không thể đổi lại mạng sống của tổ mẫu
Phương Ngọc Bình đi một mạch mấy năm, cả tầm mắt lẫn tâm cảnh đều mở mang không ít
Chỉ là sự áy náy trong lòng mãi mãi không thể xóa nhòa
Năm trưởng tử của Phương Hạo Thanh định thân, kinh thành gửi thư thúc Phương Ngọc Bình trở về xem một chút
Lão quận vương đã rời nhà nhiều năm, cuối cùng cũng bước lên con đường trở về
Thời gian xa nhà quá lâu, không có ai gọi hắn một tiếng, hắn đều không dám về nhà
Ai ngờ được, ngay tại một trấn nhỏ cách xa kinh thành, Phương Ngọc Bình chợt thấy một bóng dáng quen thuộc
Đó là một phụ nhân tuổi chừng ba bốn mươi, mặc đồ vải mộc trâm, mặc dù đã lớn tuổi nhưng trên người vẫn còn nét phong vận khó che giấu
Bên cạnh phụ nhân có một người thị nữ mặc vải bố, trang điểm giống như người đã kết hôn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phương Ngọc Bình hoãn thần một chút, bởi vì hắn phát hiện người kia vô luận là mày mắt, hay những động tác nhỏ vô tình đều giống hệt Ôn Ngọc đã chết
Người phụ nữ kia dường như nhận ra hắn, khi phát hiện ra hắn, lập tức dẫn thị nữ đi về phía tây
Không lâu sau, liền biến mất trong đám đông
(hết chương này)