Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Dư Tư Viễn lại lần nữa trắng bệch
Chiếc chén trong tay Triệu Tiểu Đa loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, Quan Duyệt cũng chấn kinh quay đầu nhìn về phía Dư Tư Viễn: Một đứa trẻ nhỏ như vậy, sao lại có thể tâm ngoan thủ lạt đến thế
Sắc mặt Dư Tư Viễn khó coi tột độ, nghẹn giọng hỏi: "Ngươi, làm sao ngươi biết
Hắn thật ra cái gì cũng không làm, chỉ giả vờ mình tìm không thấy thuốc của Dư mẫu, đồng thời không ngừng dùng lời nói kích thích Dư phụ
Còn chuyện Dư gia phu thê chết, thật không thể trách hắn được
Dư Quang cúi đầu tiếp tục ăn cơm, đồng thời lơ đễnh bỏ lại một câu: "Hiện tại chẳng phải sẽ biết
Thật chẳng có chút thành tựu cảm nào
Tay Quan Duyệt đã sờ về phía bên hông: "Lão bản, có cần hay không..
Chuyện Dư gia phu thê nàng đã biết, một đứa trẻ nguy hiểm như vậy, cần phải tống vào trong đó
Dư Quang khẽ lắc đầu: "Hắn chỉ là làm nháo cùng thấy chết không cứu, các ngươi không làm gì được hắn
Cho dù thật sự mang người đi đồn công an, chỉ cần Dư Tư Viễn không thừa nhận, nhiều nhất cũng chỉ bị phê phán về đạo đức
Nghe thấy lời Dư Quang nói, Dư Tư Viễn vốn đang ra sức vùng vẫy dần dần dừng lại động tác: Đúng vậy, người cũng không phải do hắn bóp chết, thì có liên quan gì đến hắn
Thấy Dư Quang vẻ mặt không để ý, Quan Duyệt trầm tĩnh lại tiếp tục ăn cơm: Lão bản làm như vậy, nhất định là có đạo lý của cô ấy
Triệu Tiểu Đa thì rụt rè nhìn Dư Quang: "Ông bà thật sự là do hắn hại chết sao
Mặc dù chưa từng tiếp xúc, nhưng dù sao cũng là thân nhân huyết mạch của cô, cô thật sự không thể chấp nhận được
Dư Quang không để tâm ừ một tiếng, sau đó không hề phản ứng Triệu Tiểu Đa
Trong cổ họng Triệu Tiểu Đa phát ra một tiếng nghẹn ngào, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng
Quan Duyệt theo bản năng muốn đuổi theo, lại bị Dư Quang gọi lại: "Không sao, ngoài khóc ra thì nó cũng không làm được gì đâu, cô cứ yên tâm ăn cơm đi
Nhìn thân ảnh nhỏ gầy đang co rúm lại trong bếp khóc không thành tiếng, Quan Duyệt nhíu mày: "Tôi lo là..
Lời còn chưa dứt đã bị Dư Quang cắt ngang: "Cô lo nó treo cổ trước mặt Vương Tư Viễn sao, yên tâm đi, nó không có gan đó đâu
Quan Duyệt: "..
Tự nhiên không muốn cô cô nữa
Tiếng khóc của Triệu Tiểu Đa hơi khựng lại, sau đó lặng lẽ dịch chuyển thân mình, từ mặt đối diện với Dư Quang thành quay lưng về phía cô
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Dư Quang hơi nhếch lên: Cũng được, vẫn chưa tính là hết thuốc chữa, người này còn có thể cứu vớt một chút
Nhà Dư gia ở khu tập thể nhà máy cũ, vì Dư gia phu thê đều là công nhân viên chức, mà cấp bậc của Dư phụ cũng cao
Bởi vậy, nhà này so với nhà người khác thì rộng hơn một chút, chừng bảy mươi sáu mét vuông
Lúc trước khi Dư Hưng xuống nông thôn, thời điểm nguyên chủ sinh ra, Dư gia phu thê đã đập thông hai phòng ban đầu, ngăn lại thành ba gian phòng mới
Muốn dùng hành động nói cho Dư Hưng biết, bất cứ lúc nào, trong nhà đều có vị trí của hắn
Theo việc học của nguyên chủ ngày càng tốt, Dư gia phu thê liền nhường cho nguyên chủ căn phòng lớn nhất của mình
Như vậy không chỉ có ánh sáng tốt, trong phòng còn có thể kê cho nguyên chủ một giá sách
Sau này khi Dư Hưng không về, Dư gia phu thê đã chia gian phòng của Dư Hưng thành hai phòng nhỏ, cho hai anh em mỗi người một không gian
Nhưng phòng của nguyên chủ, lại không để cho bất cứ ai đụng vào
Bởi vậy, Dư gia phu thê vừa mới qua đời, Vương Tư Viễn đã trực tiếp chiếm lấy phòng của nguyên chủ
Trong lúc cảm thấy giường của nguyên chủ không thoải mái, hắn còn đổi giường của hai người cho nhau
Hành vi này vốn là kiểu chim tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng hiện tại hắn muốn đi cũng đi không được
Một đêm trôi qua, đáy mắt Vương Tư Viễn sung huyết nghiêm trọng, ngay cả tai cũng không nghe rõ tiếng nữa
Ngay lúc Vương Tư Viễn nghi ngờ mình sắp chết thì Dư Quang cuối cùng cũng cho người thả hắn xuống, nói là muốn đưa hắn về nhà
Vương Tư Viễn tự nhiên không muốn trở về nhà mẹ đẻ của mẹ mình, từ khi mẹ hắn mất, nhà ngoại đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà hắn, ngày thường hai dì dường như không nhìn thấy hắn khi gặp mặt, thậm chí không thèm chào hỏi
Đừng nói tới mấy người anh em họ
Nhà như vậy, nếu hắn quay về thì làm sao có quả ngon để mà ăn
Huống hồ hắn có nhiều tiền như vậy, cho dù đi đến đâu cũng sẽ ăn ngon uống sướng được thôi
Nhưng Dư Quang chỉ là thông báo cho hắn, chứ không phải là hỏi ý kiến của hắn
Nói xong ý định của mình, Dư Quang trực tiếp túm tóc Vương Tư Viễn, lôi người từ trong phòng xuống xe dưới lầu
Chiếc xe này là Quan Duyệt đứng ra mượn từ tay tổng giám đốc một tập đoàn công ty, vì Dư Quang bảo nàng đi tìm chiếc xe sang trọng hàng đầu về, đồng thời nói rõ chỉ dùng mười ngày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quan Duyệt mặc dù không rõ Dư Quang muốn làm gì, nhưng vẫn vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của Dư Quang
Cũng may vị lão gia kia cũng biết điều, sau khi nhận được điện thoại từ trên gọi xuống, chẳng những trực tiếp phái chiếc xe tốt nhất của mình, đồng thời còn kèm thêm một lái xe
Chỉ là lái xe kia Quan Duyệt không cần, nhìn vẻ bất an của đối phương, Quan Duyệt hỏi qua Dư Quang, trực tiếp cho đối phương nghỉ mười ngày, còn bảo đảm mình sẽ giữ kín như bưng
Bốn tên vệ sĩ nhận được lệnh của Quan Duyệt, đã sớm hóa trang thành du khách ẩn mình trong thôn
Dư Quang cứ như vậy mang hai đứa trẻ một trợ lý trở về thôn
Xe sang trọng vào thôn quả nhiên không phải tầm thường, người trong thôn hễ thấy động tĩnh gì là đều chạy ra xem náo nhiệt
Bọn họ không quen Dư Quang, nhưng đều biết Vương Tư Viễn, lúc này cười chào hỏi Vương Tư Viễn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Tư Viễn được đám người này tâng bốc cho chóng mặt, nhất thời nỗi sợ đều quên béng, chỉ nghênh mặt lên cao, trái lại có loại cảm giác vinh quy bái tổ
Nếu như sớm biết cô cô này có thể được như vậy, hắn lúc trước tội gì lại thành ra thế này
Cũng không biết hiện tại xin lỗi có kịp hay không
Mấy người dừng xe ở ngoài cái viện tử rách nát lúc trước của Dư Hưng, mới đến nhà Vương gia
Nhà của Vương gia so với nhà của Dư Hưng còn rách nát hơn, chẳng những tường vôi bong tróc, ngay cả nóc nhà cũng chỉ là lợp một lớp rơm rạ
Bây giờ đã là năm 2000, căn nhà này lại khiến bọn họ như quay trở lại những năm sáu mươi
Sống trong căn nhà đó là nhà của Vương Tú Liên nhị muội Vương Tú Mai
Lúc trước sau khi Vương Tú Liên xuất giá, đã đổi được một trăm đồng tiền sính lễ
Số tiền này Vương Tú Liên cũng không mang đi, mà trực tiếp đưa cho lão nhị Vương Tú Mai cùng lão tam Vương Tú Anh
Nhưng hai người em gái này cũng không phải người hết chuyện để lo, vì số tiền đó mà đánh nhau tơi bời
Bất đắc dĩ, Vương Tú Liên đành phải hứa với các nàng, chỉ cần các nàng ngoan ngoãn nghe lời, sau này chẳng những cho ông bà tiền sinh hoạt, mà còn cho hai người tiền tiêu vặt
Vì số tiền này, hai người em gái vậy mà thật sự chung sống hòa bình
Tuy rằng ở trong bóng tối tranh đấu như gà chọi mắt gà, nhưng bên ngoài thì lại khiến cho Vương Tú Liên không bắt được bất cứ vấn đề nào
Nhưng hòa bình chỉ là tạm thời, chờ đến khi Vương Tú Liên và hai lão kia đều chết rồi, hai người vì phòng đất trong nhà lại một lần nữa xâu xé lẫn nhau
Cuối cùng người lớn tuổi hơn là Vương Tú Mai đã giành phần thắng, bằng vào một người con rể đến ở rể mà thành công có được toàn bộ tài sản
Vương Tú Anh thì bị đuổi ra khỏi nhà, không bao giờ quay về nữa
Chỉ là người con rể tới ở rể đó cũng không phải thứ tốt lành gì, hắn vốn chỉ là vì tiền của nhà Vương gia mà gả vào
Kết quả sau khi vào cửa mới phát hiện Vương Tú Mai là cọp cái
Để cho cọp cái không quấy rầy việc vui chơi của mình, người đàn ông đã nghĩ ra một chiêu hôn: Sinh, liều mạng mà sinh
Chỉ cần Vương Tú Mai không ngừng mang thai, sẽ không có ai có thể ngăn cản hắn ra ngoài ăn chơi trác táng
Vương Tú Mai cũng không phản đối cách làm của người đàn ông, vì nàng cũng muốn có thêm vài đứa con trai
Để trút ra hết cái khí nhiều năm bị người khác gọi là tuyệt hậu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có thể nói, hai vợ chồng này ở một phương diện nào đó đã đạt được sự đồng thuận
Kế Sinh Bạn muốn bắt Vương Tú Mai đi làm phẫu thuật, nhưng Vương Tú Mai chạy quá nhanh, bọn họ căn bản không bắt được người
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể ra sức phạt, phạt mãi đến khi nhà của Vương Tú Mai chỉ còn lại bốn bức tường, mới khiến Vương Tú Mai người có bốn đứa con trai phải yên tĩnh trở lại
(hết chương này)