Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 391: Nhu nhược nhát gan giả thiên kim




Trong giọng nói của Dư Quang mang theo một chút ý cười: "Ừ, ta hẳn là cho Dư Thường chuyển trường, nếu như ở trường mới không cách nào hòa nhập, ta còn có thể tiếp tục cho nàng chuyển trường, tự tin là cái thứ gì, một chút cũng không quan trọng, kinh đô có nhiều trường học như vậy, cứ từ từ chuyển thôi, ngươi nói đúng không
Nàng có thể trực tiếp cho Dư Thường rất nhiều đồ vật, biến Dư Thường trong một đêm từ một cô bé đáng thương trở thành bạch phú mỹ
Nhưng không có sự dẫn dắt đúng đắn, không có tạo dựng đủ sự tự tin, sự nhu nhược tự ti trong tính cách của Dư Thường vẫn còn đó
Sự cực đoan ẩn giấu trong xương cốt của cô bé sẽ đưa cô ấy đến một thái cực khác, cuối cùng tự hủy hoại bản thân
Mà Dư Quang, đối với tình huống của Dư Thường lại vô cùng hứng thú
Nàng muốn thử xem những đứa trẻ như Dư Thường, rốt cuộc có thể thay đổi tính tình được hay không
Nghe nói Dư Quang dự định dạy học cho Dư Thường, các chuyên gia lão làng của sở nghiên cứu đều lên tiếng
Bọn họ cũng đang chờ Dư Quang trở về dạy, cung cấp cho bọn họ nhiều ý tưởng hơn
Nếu như Dư Thường thi không đậu đại học kinh đô, Dư Quang nói không chừng còn phải đi bồi đọc ở đại học nơi khác
Nghe nói cái trường cao đẳng nghề kia tỉ lệ lên lớp gần như bằng không, nếu Dư Thường học lại hết năm này qua năm khác, thì mấy đời Dư Quang mới có thể về được kinh đô
Nghĩ đến đây, mọi người bắt đầu tiếp thu ý kiến quần chúng
Ai mà chẳng có vài vị giáo sư kim bài ưu tú đã về hưu ở bên cạnh, ngoại trừ mấy người cố định hàng ngày được điều đi ra đề thi bất tiện động đến ra, còn lại chỉ là một cuộc điện thoại là xong chuyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những lão sư này có người vừa mới về hưu, có người đã về hưu từ lâu, không nhận lời mời quay lại trường học mà ngày ngày sống một cuộc sống nhàn nhã ẩn dật như mây trôi hạc nội
Nghe được cấp trên lại lần nữa đưa ra yêu cầu bọn họ trở về công tác, các lão sư đều vui vẻ nhận lời
Trước khi các lão sư này xuất phát, cấp trên đã liên tiếp mở mấy cuộc họp hội ý, cường điệu lần thí điểm dạy học này có ý nghĩa trọng yếu
Ý đồ muốn các lão sư biết đây là một thí nghiệm mang tính xã hội, nếu có thể dạy dỗ tốt những học sinh mà trong mắt mọi người đều là củi mục này, đối với sự phát triển của cả ngành giáo dục có ý nghĩa rất lớn
Các lão sư nghe xong liên tục vỗ tay, đồng thời cường điệu đã nghe rõ sự coi trọng mà cấp trên dành cho Dư Thường
Chỉ ba năm thôi mà, với lại còn là chỉ dạy một lớp học, trọng điểm giáo dục một học sinh, cũng không phải là chuyện gì khó
Hơn nữa bọn họ quen biết nhau, phối hợp với nhau tự nhiên cũng sẽ dễ dàng đạt được kết quả tốt
Còn đối phương là học sinh như thế nào
Không quan trọng, chỉ cần cổ của đối phương không phải là mọc ra một hòn đá, thì họ có lòng tin có thể đưa đối phương vào trường cao đẳng thích hợp
Nếu không thì chẳng phải hổ thẹn với danh hiệu của họ sao
Còn về rốt cuộc có thể học lên đến đâu, vậy thì phải xem thiên phú và sự nỗ lực của chính đứa trẻ
Đối với chuyện này, Dư Quang cũng tỏ ra cảm động
Nàng thực lòng cảm thấy những người này không cần phải nhiệt tình như vậy, nàng gần đây đã soạn giáo án xong, dạy tốt một Dư Thường vẫn tương đối nắm chắc
Nghe thấy Dư Quang nói hai chữ "tương đối", 08: "....Túc chủ, ngươi nắm chắc là bao nhiêu
Dư Quang đẩy mắt kính: "Chín phần mười chín đi
Làm người phải khiêm tốn
08: "..
Ta có phải là không nên hỏi không
Bất quá nếu đối phương đã đưa cành ô liu đến, Dư Quang cũng sẽ không cự tuyệt, dù sao còn muốn duy trì quan hệ lâu dài, sau này tự nhiên có cơ hội đền bù cho đối phương
Thâm thành
Lý hiệu trưởng trường cao đẳng nghề đang bôi thuốc mọc tóc lên đầu
Trường học của họ vốn chỉ là một trường trung cấp chuyên nghiệp, nhưng thông qua những nỗ lực không ngừng của ông, cuối cùng cũng có tư cách để học sinh tham gia kỳ thi đại học
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù chỉ có hai lớp luyện thi đại học, nhưng điều đó cũng khiến ông khá hài lòng, đi đến đâu cũng ngẩng cao đầu ưỡn ngực
Đáng tiếc, lần đầu tiên thi đại học đã tạch ngay, trường học của họ có danh tiếng không tốt, lương thấp, đãi ngộ cũng không tốt, căn bản không tuyển được giáo viên giỏi
Không còn cách nào, chỉ có thể để giáo viên vốn có của trường tạm thời đứng lớp
Những giáo viên này dạy sửa xe, giáo viên mầm non, kế toán thì vẫn ổn, bắt họ dạy các môn văn hóa chuyên ngành thì đến giáo viên chuyên ngành vốn chẳng liên quan cũng làm không xong
Chưa kể đến những môn như hóa học, vật lý, lịch sử, sinh học
Không ít chủ nhiệm bộ môn đều tỏ ý rõ ràng rằng, bọn họ thà vào xưởng thao tác làm cả ngày, còn hơn đứng trên bục giảng lải nhải với đám học sinh kia về những kiến thức mà chính họ còn không hiểu
Hiện giờ đã là năm thí điểm thứ năm, học sinh tham gia kỳ thi đại học cũng đã có hai khóa
Học sinh duy nhất thi đậu đại học của bọn họ, còn là do vốn học tốt ở cấp hai, thi trung khảo được trường của bọn họ đưa ra phúc lợi hấp dẫn nên đến học
Còn những học sinh khác, có chút chí tiến thủ thì sau khi thi vào trường, còn chưa học đã chuyển trường
Còn những kẻ không có chí tiến thủ thì dạy kiểu gì cũng vô ích
Mấy giáo viên môn chuyên ngành đã hỏi ông không biết bao nhiêu lần, liệu có thể dùng gậy để khai thông trí tuệ cho đám người này được không
Thời gian thí điểm là mười năm, nếu vẫn không thu được thành tích gì, thì đừng nói cấp trên không hài lòng, đến cả Lý hiệu trưởng cũng thấy xấu hổ không muốn gặp mặt đàn em
Vốn nghĩ mình đã đủ thảm, không ngờ bây giờ người ta còn bệnh hoạn đến mức này
Vậy mà lừa gạt ông, một hiệu trưởng một lòng một dạ dốc hết tâm sức vì sự phát triển của học sinh
Lý hiệu trưởng ngậm điếu thuốc, ánh mắt oán hận nhìn chồng thư dày cộp trước mặt
Giờ phút này, ông cảm thấy mình đang hút không phải thuốc lá mà là nỗi cô đơn
Một cô gái trẻ tuổi hai mươi tư, tự xưng là tiến sĩ mới về nước, danh hiệu đầy mình, viết thư kín hai trang giấy
Nói cho ông biết rằng, cô sẵn lòng với mức lương rất thấp để vào làm việc tại trường học của họ, tặng kèm theo một chồng dày giấy photocopy các loại thẻ làm việc
Những thứ này khiến Lý hiệu trưởng không nhịn được mà châm thêm một điếu thuốc nữa: Chẳng lẽ bên ngoài có lời đồn thổi gì về phúc lợi của trường họ hay sao, xem cái cô này bị làm sao, khắc lắm chương củ cải thế này để lừa ông
Thật là phí công vô ích
Mà nói đi cũng phải nói lại, tay nghề khắc chương thế này thì làm gì cũng được, cần gì phải đến trường nghề lừa gạt mấy đồng lương cỏn con này
Về tính xác thực của những thứ này, Lý hiệu trưởng căn bản không có ý định xác minh
Thứ nhất là bản thân ông còn chẳng biết phân biệt thật giả thế nào
Thứ hai là thứ này rõ ràng là do một kẻ thần kinh gửi đến, nếu ông còn xem là thật, đoán chừng cũng sẽ bị coi là thần kinh nốt
Còn về việc có báo cảnh sát hay không, Lý hiệu trưởng trong lòng đã phủ định ý nghĩ này
Phiền phức quá, người gửi thư rõ ràng là xem ông như một kẻ ngốc để mà sỉ nhục, ông là điên mới đem chuyện này nói ra
Tiện tay ném chồng thư sang một bên, vốn cho rằng mọi chuyện cứ thế mà trôi qua
Không ngờ ngay lúc ông chuẩn bị châm điếu thuốc thứ ba để bình tĩnh lại thì điện thoại văn phòng bỗng nhiên vang lên
Liếc nhìn số gọi đến, Lý hiệu trưởng thở dài, lập tức thay bằng một khuôn mặt tươi cười: "Lãnh đạo có gì chỉ thị ạ
Tuyệt đối đừng xuống kiểm tra, kinh phí của trường họ eo hẹp, hôm qua mới vừa sửa xong mái nhà ký túc xá
Một giây sau, biểu cảm của Lý hiệu trưởng cứng đờ: "Cái gì, muốn đổi mới dạy học lâu cho học sinh luyện thi đại học của chúng ta, cải tạo phòng học đa phương tiện và phòng thí nghiệm, còn muốn tu sửa ký túc xá cho giáo viên
Đất trống ở trường chúng ta vẫn còn không ít, phòng học không sử dụng cũng nhiều, nhưng mà…"
Trường học của bọn họ vốn đầu tư không nhiều, các loại tài nguyên giảng dạy thiếu, vì vậy có rất nhiều phòng học nhàn rỗi đều không có cách nào tận dụng
Nhưng mà sao hôm nay lãnh đạo bỗng nhiên nổi hứng thế, không phải là uống say rồi chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
(hết chương này).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.