Nghe Cát Tường trả lời, tam hoàng tử mang bộ mặt ngây thơ nhỏ bé trở nên dữ tợn: "Cửa bị khóa rồi, chẳng lẽ không đập ra được sao, đều là viện cớ thôi
Cát Tường cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể rụt cổ lại tiếp tục nhặt lông chim cút: Tam hoàng tử chính mình cũng biết là cái cớ, vậy tại sao còn nằm mơ để người khác vì hắn phá cửa
Ngụy thống lĩnh bất quá chỉ là bộ hạ cũ của Hiền phi nương nương năm xưa, chứ không phải là người của mẫu tộc Hiền phi nương nương
Hiền phi nương nương lên ngôi cũng không cho người ta chỗ tốt gì, cũng không thể chỉ dựa vào chút tình cảm giao hảo trước kia, liền bắt người ta liều sống liều chết bán mạng được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Muốn Cát Tường nói, hiện giờ hoàng thượng ở trước mặt Ngụy thống lĩnh e là cũng không có cái mặt mũi đó, hoàng hậu nương nương và tam hoàng tử đúng là đang làm mộng đẹp viển vông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tam hoàng tử dù không biết Cát Tường đang oán thầm mình trong lòng thế nào, cũng không hề cản trở việc hắn trút giận lên người Cát Tường
Nghĩ đến thảm cảnh của mẫu phi hiện tại, tam hoàng tử lập tức rút Tiêu Lạc bảo kiếm ra, vỗ mạnh vào đầu Cát Tường: "Đồ phế vật, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong
Chắc chắn là tên cẩu nô tài này không nói rõ ràng
Trường kiếm chém đứt phát quan của Cát Tường, Cát Tường kinh hãi, ôm đầu ai u ai u kêu lên
Đầu tuy vẫn còn, nhưng tóc thì không giữ được rồi
Thấy Cát Tường bộ dạng như con chim cút, tâm tình của tam hoàng tử rốt cuộc cũng khá lên chút ít, hắn giơ cao trường kiếm, vung tay với mười mấy thái giám cung nữ sau lưng: "Đi theo ta giết yêu hậu
Hắn không tin rằng không có cái gọi là Ngụy thống lĩnh kia, thì hắn lại không giết được một con yêu hậu
Hơn nữa, hắn còn có sát thủ giản của chính mình
Nghe được tin tam hoàng tử giận đùng đùng chạy về phía mình, Dư Quang cười khẽ nhìn Thuận Ý: "Ngươi tính xử trí chuyện này thế nào
Thái độ của điện hạ với bát công chúa chứng minh nàng không có ý định đuổi tận giết tuyệt con cái trong cung
Về chuyện của tam hoàng tử, Thuận Ý không dò được ý định của Dư Quang, cảm thấy mình nói gì cũng không đúng, chỉ có thể cẩn thận cười nịnh với Dư Quang: "Nô tài đầu óc kém, lá gan cũng nhỏ, đâu dám đối đầu với tam hoàng tử, còn phải nhờ điện hạ cầm chủ ý mới được
Dư Quang nhẹ nhàng đẩy mắt kính: "Được, nếu con nhà người ta đã đến rồi, thì ngươi mời người vào đi, đừng để con trẻ cảm thấy bản cung mẫu hậu không đủ rộng lượng
Thuận Ý theo bản năng nhìn mặt Dư Quang, phát hiện Dư Quang dường như không phải đang nói đùa, mới gật đầu đồng ý: "Nô tài lập tức đi mời tam hoàng tử vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm qua bát công chúa đến, điện hạ cũng không lộ mặt
Hôm nay lại sai hắn mời tam hoàng tử vào, điện hạ có đích tử, nhưng hắn không cảm thấy điện hạ xem trọng dòng dõi, chỉ sợ là có suy tính khác
Một đoàn người của tam hoàng tử đến rất nhanh, Thuận Ý vừa ra cửa liền chạm mặt bọn họ
Thấy bộ dạng sát khí đằng đằng của tam hoàng tử, Thuận Ý vội vàng hạ thấp tư thái: "Nô tài gặp qua tam hoàng tử
Nhìn thấy Thuận Ý, kẻ đắc ý nhất trước mặt yêu hậu này, tam hoàng tử siết chặt trường kiếm trong tay, cực kỳ muốn đâm mấy lỗ thủng trên người Thuận Ý
Nhưng nghĩ đến đồ vật đang giấu trong áo, tam hoàng tử bắt chước điệu bộ khinh mạn khi nói chuyện thường ngày của mẫu phi: "Thuận Ý công công dạo này đắc ý lắm sao, đến cả bản hoàng tử cũng không thèm để vào mắt
Nghe những lời này, khóe miệng Thuận Ý không tự giác giật giật: Bọn họ vị hoàng tử này là học được khí thế ở chỗ tần phi lãnh cung à, lẽ ra giờ phút này hoặc là liền phải giẫm chân hừ lạnh một tiếng, đợi hắn lên tiếng trước
Hoặc là liền trực tiếp tát cho một cái, rồi xông thẳng vào tẩm cung của điện hạ mới đúng
Lời này vừa thốt ra, nào còn chút khí phái của hoàng tử, ngay cả hắn nghe còn thấy thẹn thay
Nếu không thì tại sao nói tam hoàng tử còn nhỏ tuổi chứ, nếu hắn muốn gây phiền phức cho hoàng hậu điện hạ, chuyện đầu tiên cần làm là phải thả bệ hạ ra ngoài trước
Như vậy thứ nhất là có danh nghĩa chính đáng, mấu chốt là có bệ hạ đứng ra trước, cung nhân và thị vệ sẽ tự giác nghe theo sự điều động của tam hoàng tử
Đâu đến mức giống như bây giờ, thật mất mặt
Nhưng cũng phải nói lại, bệ hạ là người lợi hại như vậy, vậy mà ba người con trai dưới gối sao lại một người kém hơn một người, không biết là giống ai
Tam hoàng tử hiển nhiên không có tự biết mình, thấy Thuận Ý không nói gì, cho rằng Thuận Ý bị mình dọa sợ nên vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo
Nhưng hắn không hề phát hiện, không chỉ có Thuận Ý không muốn nhìn mặt hắn, ngay cả những cung nhân sau lưng hắn cũng cảm thấy hổ thẹn mà quay mặt sang chỗ khác
Hiền phi trời sinh tính đa nghi, ngày thường phần lớn thời gian đều giam tam hoàng tử bên cạnh, nhìn thấy Hiền phi làm bộ ghen tuông trước mặt bệ hạ quá nhiều, tam hoàng tử đã sớm lặng lẽ lớn lệch lạc rồi
Thuận Ý một lời khó nói hết, nhìn mặt tam hoàng tử, rồi nhường đường cho tam hoàng tử: "Mời tam hoàng tử điện hạ vào trong
Hắn chắc chắn đến tám phần mười, hoàng hậu điện hạ sẽ không chào đón tam hoàng tử
Trên mặt tam hoàng tử lộ ra vẻ đắc ý, quay đầu lại tự cho là kín đáo liếc mắt ra hiệu cho cung nhân dưới trướng, ý bảo họ lát nữa thì hành sự tùy theo hoàn cảnh
Nhìn bộ dáng nháy mắt ra hiệu của tam hoàng tử, đám cung nhân: "..
Bọn họ vì sao lại phải theo cái tên hoàng tử ngốc này đi giết hoàng hậu, tam hoàng tử cho dù thân phận cao quý, nhưng hắn rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi
Một đoàn người đi xuyên qua hành lang quanh co, nhanh chân hướng chính điện của Dư Quang
Tẩm điện của Diệp Thần là viện tử lớn nhất trong cung, không gian ở bên này so với tẩm cung trước kia của nguyên chủ lớn hơn gấp ba lần
Đặc biệt là thư phòng
Diệp Thần tuy luôn đem chuyện ở ẩn treo bên miệng, nhưng hắn cũng là người dốc lòng muốn làm một minh quân
Theo như lời hắn nói, hắn hy vọng mình giao phó vào tay người khác một thời thái bình thịnh thế
Vì vậy phần lớn thời gian, Diệp Thần đều triệu tập các thủ hạ của mình đến họp
Đợi đến khi Dư Quang lên ngôi, trực tiếp giao việc quốc gia cho nội các, nguyên bản thư phòng lớn như vậy thành phòng họp, cũng bị Dư Quang đổi thành "Phòng ca múa"
Đoàn người tam hoàng tử càng đi vào trong, tiếng sáo trúc du dương càng thêm rõ ràng
Đầu óc tam hoàng tử nghe đến đây liền từng đợt phát sốt, chính là con yêu hậu kiêu xa hoang dâm như vậy, giam cầm phụ hoàng hắn, làm tổn thương mẫu hậu hắn, hắn nhất định phải bắt con yêu hậu này phải trả giá
Có lẽ là lửa giận trong lòng quá lớn, tiếng bước chân của tam hoàng tử cũng càng lúc càng nặng, thỉnh thoảng còn sẽ hừ lạnh hai tiếng, chỉ sợ người khác không biết hắn bất mãn với Dư Quang
Thuận Ý thì ở trong lòng tiếp tục cảm thán, tam hoàng tử đúng là quá phế rồi
Một đoàn người cứ thế đi đến bên ngoài thư phòng, mắt thấy Thuận Ý đi trước vào báo, tam hoàng tử mặt mày trầm xuống, thừa lúc hai tiểu thái giám canh cửa không để ý, liền xông thẳng vào
Thuận Ý đang khom người nói tình hình với Dư Quang, lại nghe thấy tiếng ca sau lưng đột ngột dừng lại, sau đó là tiếng kinh hô của các vũ nương
Thuận Ý theo bản năng quay đầu lại, đã thấy tam hoàng tử giơ cao một cái bình sứ trong tay, đang lao về phía Dư Quang
Thuận Ý trợn to hai mắt, vừa chuẩn bị hô to hộ giá thì sau lưng liền bị Dư Quang đá cho một cước
Thuận Ý nhất thời không phòng bị, thuận theo lực đạo của Dư Quang lăn sang một bên, trơ mắt nhìn bình sứ trong tay tam hoàng tử bay về phía Dư Quang
Bình sứ giữa không trung tách rời khỏi nắp, chất lỏng màu đen đặc sánh văng ra, làm cho con ngươi của Thuận Ý co rút dữ dội: Đó là..
Dầu hỏa
(Hết chương này)