Một ly trà xuống bụng, Dư Quang đem chén trà buông xuống: "Bản cung rất hiếu kỳ Tiêu Lạc đến tột cùng là làm sao cùng ngươi nói, theo ngươi hiện tại cái bộ dáng không phân trái phải, không biết liêm sỉ này, bản cung cảm thấy, Tiêu Lạc hẳn là nói với ngươi như vầy
Dứt lời, Dư Quang thay đổi ngữ khí càng thêm nhu hòa: "Nhi a, nghĩ ban đầu là mẫu phi đem thủ hạ quân tốt giao cho phụ hoàng ngươi, cũng giúp phụ hoàng ngươi xông pha chiến đấu, mới rốt cuộc có được thái bình thịnh thế ngày hôm nay
Ngươi nhất định phải hảo sinh nghe lời thái phó, trợ giúp phụ hoàng ngươi giữ vững cơ nghiệp này, không phụ những tướng sĩ đã chiến tử nơi sa trường kia
Tam hoàng tử giật mình ngẩng đầu, yêu hậu nói lời mà giống lời mẫu phi nói đến bảy tám phần
Dư Quang điều chỉnh tư thế thoải mái hơn: "Người khác đều xem lời mẫu thân nói như là chuyện xưa đốc thúc chính mình tiến bộ cố gắng, chỉ có ngươi tâm nhãn thật, thích đem chuyện xưa xem như lịch sử nghe
Thấy tam hoàng tử ngốc nghếch nhìn mình, Dư Quang cười cong mắt: "Bất quá cũng không trách ngươi, là mẹ ngươi sai, một câu nói thôi mà cứ nói mãi, đến bản thân mình cũng bị thôi miên
Trước thôi miên chính mình, rồi lại thôi miên nhi tử, Tiêu Lạc còn là một đại sư thôi miên ẩn hình
Bị kích thích quá nhiều, tam hoàng tử dùng sức nắm chặt nắm đấm: "Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi không muốn nhận tình của mẫu phi ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẫu phi nói đúng, yêu hậu chính là một con bạch nhãn lang
Dư Quang cũng không tức giận, vẫn cười nhẹ nhàng nhìn tam hoàng tử: "Ngươi cảm thấy ta không nhận tình của mẫu phi ngươi, vậy ta muốn hỏi một chút, ta nợ mẫu phi ngươi cái tình gì
Dứt lời, Dư Quang tay vuốt nhẹ qua chiếc phượng bào: "Ngươi nói là bộ quần áo này à
Tam hoàng tử vừa định mở miệng, liền nghe Dư Quang lại nói tiếp: "Năm đó mẫu phi ngươi tập hợp gần ba vạn phản quân chuẩn bị tạo phản, kết quả bởi vì chỉ có võ lực mà không có đầu óc, bị người ta gọt sạch gần một vạn người
Trong những người còn lại có lý trí thì suốt đêm chạy trốn, còn lại hơn một vạn người đầu óc kém, bị mẫu phi ngươi dùng đại nghĩa khống chế
Vì không có thức ăn, mẫu phi ngươi liền quyết định, dẫn bọn họ chiếm một cái trấn nhỏ vào rừng làm cướp, nói là cướp của người giàu chia cho người nghèo, thực chất lại đi cướp đồ ăn của dân trấn, cung cấp cho bọn họ dùng
Thành trì lớn bọn họ không đánh được, thành trì nhỏ thì lại cách quá xa, đợi khi ăn hết đồ ăn của dân trấn, ngươi đoán bọn họ sẽ ăn cái gì
Nói đến đây, Dư Quang cười nhè nhẹ dùng mũi chân đá đá hòn đá trên mặt đất: "Cho ngươi một gợi ý, khi trước cha ngươi mới vừa gặp mẹ ngươi, tất cả hộ dân trong cái trấn đó đều là bộ hạ của mẹ ngươi
Đều nói cố thổ khó rời, sao có thể cả một thị trấn, già trẻ lớn bé, đều chuyển đi nơi khác được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi trước Diệp Thần gặp Tiêu Lạc, đám người đó đã đói đến không nhẹ rồi
Nghĩ đến một khả năng nào đó, tam hoàng tử kinh ngạc nhìn Dư Quang: "Ngươi nói láo, ngươi lừa gạt ta, ngươi đang nói xấu mẫu phi của ta
Dư Quang lại cười thản nhiên: "Cái này có gì đáng để lừa gạt chứ, ngươi sinh ra trong cung, theo Tiểu Cẩm áo gấm cơm ngon, làm sao mà biết được người khi đói sẽ làm ra chuyện gì
Cái gọi là đánh trận, chỉ đơn giản là xem ai nhiều người hơn, ai vũ khí tốt hơn, ai lương thực sung túc hơn, những thứ này, suy cho cùng, thật ra chỉ quy về một chữ 'tiền' mà thôi
Sau đó Dư Quang cười tít mắt với tam hoàng tử: "Khéo sao, ta cái gì cũng thiếu, duy nhất là nhiều tiền, nếu không ngươi cho rằng mấy vạn tướng sĩ trong miệng mẹ ngươi, lúc chinh chiến sa trường đều ăn gió uống sương à
Đây là bí mật mà tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng không ai muốn thừa nhận, nếu không thì Diệp Thần cũng sẽ không đồng ý để nguyên chủ ngồi lên vị trí hoàng hậu rồi sau đó lại tìm cách giết nguyên chủ chết không một tiếng động
Bởi vì chỉ cần nguyên chủ vừa chết, cái hậu cung vốn dĩ không hòa thuận này sẽ triệt để hòa hợp
Còn những người đang sống, có thể không hề áy náy nói dối về quá khứ của mình
Tam hoàng tử rõ ràng đã bị kích thích rất lớn, lảo đảo đứng lên: "Ta không tin ngươi, ta muốn đi hỏi mẫu phi
Thuận Ý vội vàng nháy mắt với đám cung nhân phía sau, ý bảo bọn họ ngăn người lại, trước khi điện hạ chưa lên tiếng, tam hoàng tử còn không thể rời đi
Dư Quang thì khẽ cười một tiếng: "Ngươi định đi hỏi mẫu phi ngươi, hay muốn để cho mẫu phi ngươi tiếp tục giảo biện, đợi sau khi tự tẩy não xong, hai mẹ con các ngươi lại ôm nhau khóc lóc, giận dữ mắng mỏ bản cung, yêu hậu muốn lật ngược trắng đen này
So với nói thật, rõ ràng là lời nói dối có thể khiến cho hai mẹ con này dễ chịu hơn
Tâm tư bị người vạch trần không hề kiêng dè, tam hoàng tử gần như cắn nát cả răng, hung hăng nhìn Dư Quang: "Chẳng lẽ không đúng sao
Dư Quang cười khẽ lắc đầu: "Đương nhiên là không đúng, bản cung nói những điều này không phải để giải thích, chỉ là bản cung cảm thấy ngươi ngu xuẩn đến mức khiến người ghê tởm, muốn xem một chút sau khi biết chân tướng, phản ứng của ngươi có giống với những gì bản cung đã dự đoán hay không, rồi thì..
Thấy Dư Quang đang nói nửa chừng đột nhiên dừng lại, tam hoàng tử hung tợn nhìn nàng: "Ngươi còn muốn nói gì
Yêu hậu vốn dĩ thích đảo lộn lòng người
Mũi giày của Dư Quang dùng sức xoáy mạnh xuống đất, chỉ thấy tàn lửa giữa đá lửa nảy ra, đốt lên bó đuốc ở bên cạnh
Dư Quang đồng thời lúc bó đuốc bị đốt lên, vô tình đá bó đuốc về phía chỗ dầu hỏa trên quần áo của tam hoàng tử: "Bản cung còn muốn nói, nếu đồ đã mang tới rồi, thì đừng lãng phí
Nếu đã thích phóng hỏa đốt người như vậy, thì để tự mình nếm thử mùi vị xem sao
08 hít sâu một hơi, túc chủ chẳng phải đã đổi tính thành người dịu dàng rồi sao, giờ là tình huống gì đây
Dư Quang thì bình tĩnh nhìn tam hoàng tử đang lăn lộn kêu gào trên mặt đất
Ánh lửa lập lòe chiếu vào bên mặt nàng, làm cho ánh mắt của nàng lộ ra vẻ lạnh lùng không hề tương xứng với nụ cười ôn nhu kia
Đừng đem tuổi tác ra để nói chuyện với nàng, nàng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai
Huống chi một đứa trẻ nếu nổi điên lên, sát thương lực thậm chí còn lớn hơn so với người trưởng thành, nàng không có hứng thú bỏ qua cho bất cứ ai muốn làm hại tới mình
Không hề có sự hối cải nào đến từ tận đáy lòng khiến người thay đổi, bỏ qua cho những người đó, kết quả duy nhất chính là lại một lần nữa đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm
Thuận Ý cũng bị một màn trước mắt làm cho ngây người, thấy tam hoàng tử toàn thân bốc lửa, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, Thuận Ý sợ đến mức hận không thể dùng tay bịt chặt lỗ tai
Hắn vốn tưởng rằng điện hạ nói nhiều như vậy là muốn bỏ qua cho tam hoàng tử, nhưng nhìn tình hình hiện tại, điện hạ nói những lời đó, tựa hồ chỉ là vì điện hạ muốn mỉa mai tam hoàng tử vài câu
Tam hoàng tử vẫn tiếp tục lăn lộn kêu la trên mặt đất, ý đồ dập tắt ngọn lửa trên người
Thấy Dư Quang không nói một lời nhìn chằm chằm tam hoàng tử, 08 thật cẩn thận hỏi: "Túc, túc chủ cô đang nghĩ gì thế
Thần sắc của Dư Quang vẫn rất chăm chú: "Ta đang nghĩ, nếu là ta bị hắn đốt, có lẽ cũng sẽ kêu thảm như vậy
08: "..
Túc chủ, chỉ với mấy câu này của cô, làm cho ta muốn cầu xin giúp hắn ta cũng không mở nổi miệng ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sức bám của dầu hỏa rất mạnh, tốc độ đốt thì lại không nhanh, mùi cháy khét trong phòng ngày càng nồng, Dư Quang phất phất tay với Thuận Ý: "Dập lửa, tìm hai ngự y đến xem cho hắn, đáng thương thật
Nghe tiếng gào khóc hú hét của tam hoàng tử, lúc này Thuận Ý mới sai người đem những thùng nước đã chuẩn bị từ trước, từng thùng dội lên người tam hoàng tử
Nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương của tam hoàng tử, Thuận Ý: "..
Điện hạ đúng là người ngoan độc, đốt thành như vậy, còn không bằng để tam hoàng tử chết cho xong
(hết chương này)..