Thấy đám ngự y muốn đi, Dư Quang lại lần nữa gọi người lại: "Đến dược phòng, trước đưa cho bản cung chút dương kim hoa (cà độc dược) sinh thảo ô, hương bạch chỉ, đương quy, xuyên khung, ngày nam sao qua tới, bản cung cần dùng gấp
Nghe Dư Quang phân phó, ngự y vội vàng đồng ý, lập tức nhanh chóng lui xuống đi chuẩn bị dược liệu Dư Quang yêu cầu
Mấy thứ dược liệu này của hoàng hậu nương nương không phải giảm nhiệt, thì chính là dùng để gây mê, xem ra nương nương đối với y đạo rất tinh thông a
Bà đỡ và ngự y đều lui ra, bên trong tẩm cung vốn ồn ào huyên náo, giờ chỉ còn lại những cung nhân mặt mày ưu tư
Bọn họ nhìn ra được, hoàng hậu nương nương đây là muốn động thủ với Đức phi
Dư Quang vuốt ve con dao găm trong tay, nhỏ giọng phân phó Thuận Ý: "Người đi nấu nước nóng, càng nhiều càng tốt
Đem chỉ khâu ruột dê và găng tay ruột dê mà hai ngày trước bản cung phân phó người làm mang tới, lại đến Ngự Thiện phòng xin ba cái bong bóng heo sạch, tiện thể sai người chuẩn bị cho bản cung mấy vò rượu mạnh
Thấy Thuận Ý vẻ mặt không hiểu, Dư Quang khóe miệng khẽ nhếch: "Uống rượu để tráng gan
Thuận Ý: "..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngài mà không nói thế, nô tài còn không nghĩ theo hướng này
Trong phòng, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Khả Quân không ngừng bên tai, xen lẫn tiếng kêu cứu mạng cho đứa bé
Có lẽ phát hiện bà đỡ và ngự y đều không có ở đây, trong tiếng kêu của Lưu Khả Quân mang theo tuyệt vọng
Rượu mạnh rất nhanh được mang tới, Dư Quang dẫn Thuận Ý vào phòng
Thấy Dư Quang vào, trong mắt Lưu Khả Quân đầy nước mắt: "Hoàng hậu nương nương, cầu xin ngài thương tình Khả Quân, mau cứu con của Khả Quân
Dư Quang cười nhạt nhìn Lưu Khả Quân, đột nhiên lấy ra Liễu Diệp Đao mà ngự y đưa cho nàng: "Xương chậu của ngươi quá hẹp, đứa bé không ra được, mổ nhé
Nói thật, điều kiện vệ sinh thời cổ không tốt, vi khuẩn quá nhiều dễ gây nhiễm trùng, nàng chỉ có thể cố làm sao tốc độ nhanh nhất có thể
Còn lại, phải xem số mệnh của Lưu Khả Quân
Nghe vậy, 08 hơi nghi hoặc: "...Túc chủ, nhưng mấy thứ này, không phải trước đó cô đã chuẩn bị rồi sao
Một giây sau, 08 bị cái chăn nhỏ của mình bịt chặt trên giường, bò cũng không dậy được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang vẫn cười nhạt nhìn Lưu Khả Quân: "Nếu như ngươi không cần một đứa trẻ còn sống, bản cung có thể dùng kẹp gắp than kẹp đầu nó, lôi ra ngoài, lúc đó có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi
Lời của Dư Quang làm tay Thuận Ý đang rót rượu hơi run lên, trong đầu nhanh chóng hiện ra một ý nghĩ: mổ bụng lấy con
Lưu Khả Quân cũng hiểu ra ý định của Dư Quang, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Dư Quang, đột nhiên nở một nụ cười tuyệt đẹp: "Xin nương nương sau này thương xót đứa bé này
Nụ cười trên mặt Dư Quang dần biến mất, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng: "Bản cung không có hứng thú nuôi con cho người khác
Theo một cây ngân châm đâm vào huyệt vị của Lưu Khả Quân, Lưu Khả Quân thành công hôn mê bất tỉnh
Tiếng ồn ào khó chịu biến mất, Dư Quang phân phó Thuận Ý kê cao nửa thân trên của Lưu Khả Quân, để phòng lát nữa thức ăn trào ngược làm nghẹt thở
Lại tiện thể cho Lưu Khả Quân uống một chén thuốc gây tê, để khỏi lát nữa đau quá mà tỉnh
Sau đó mới cầm Liễu Diệp Đao trong tay lên, nhìn chằm chằm bụng của Lưu Khả Quân, mổ góc độ nào thì hồi phục nhanh hơn nhỉ
Thuận Ý run rẩy không ngừng, nhưng vẫn nhớ lời Dư Quang dặn, một chút cũng không dám lơ là khử trùng phòng bằng rượu
Khoảng nửa chén trà nhỏ thời gian trôi qua, bên tai Thuận Ý đột nhiên vang lên tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh
Thuận Ý hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất: sinh rồi
Nhưng tiếng khóc rất nhanh biến mất, bên tai Thuận Ý lại truyền đến giọng nói ôn nhu của Dư Quang: "Đức phi sinh khó mà chết cùng con, đây là rất không may, nay bệ hạ vẫn đang bệnh, sợ xung đột đến bệ hạ, cho nên an táng Đức phi theo quy chế quý phi cùng hài tử, lập tức đưa vào hoàng lăng
Thuận Ý hơi sững sờ, không đúng, hắn vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, sao có thể chết nhanh vậy, có phải có chỗ nào không đúng không
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Dư Quang ôm một cái tã lót đi ra đưa vào trong lòng Thuận Ý, vỗ vỗ Thuận Ý: "Việc này ngươi tự mình đi làm, cho ngươi một canh giờ
Nhìn đứa trẻ bất động trong tã lót, Thuận Ý chợt nghĩ tới điều gì đó, lén mở tã lót liếc mắt, là hoàng tử
Linh quang chợt lóe, Thuận Ý lúc này đã hiểu ý của Dư Quang: "Điện hạ yên tâm, nô tài lập tức đưa bọn họ đi khóc
Đức phi khó sinh, hoàng hậu đích thân cầm dao mổ bụng lấy con, kết quả hai mạng ra đi, tin tức nhanh chóng lan khắp hoàng cung
Để che giấu việc làm của hoàng hậu nương nương, đại tổng quản Thuận Ý tự mình nhập liệm Đức phi, cho Đức phi hưởng lễ tang theo quy cách của hoàng quý phi và mang theo đồ tùy táng vào hoàng lăng
Hoàng hậu nương nương trừng phạt cung phi đã chẳng còn gì lạ, giờ đây con của Đức phi cũng không làm dấy lên sóng gió gì trong cung
Chỉ là khiến cung nhân thêm phần e ngại Dư Quang mà thôi
Nhận được tin Đức phi qua đời, Diệp Vĩ Bân cũng thở phào nhẹ nhõm
Mẫu hậu quả nhiên muốn bỏ mẹ giữ con của Đức phi, chỉ là cái gọi là con này, cuối cùng cũng không thể giữ lại
May là hắn đã chuẩn bị trước, nếu không hôm nay chẳng phải là mất tiên cơ sao
Lữ Hâm thì nghi hoặc nhíu mày, từ khi vào cung, trong lòng nàng ngày càng bất an
Theo lý mà nói, khí vận của hoàng hậu đã đến mức có thể thôn phệ sát khí, tuyệt đối không thể thất thủ, cho dù không giữ được cái Đức phi, chí ít cũng phải giữ được con của Đức phi
Rốt cuộc là đã sai ở đâu
Đang nghĩ, bỗng nghe tiếng ngọc bội va vào nhau lanh lảnh, rõ ràng là đoàn người Dư Quang trở về tẩm cung
Biết tin Đức phi chết, trên mặt Diệp Vĩ Bân lộ ra vẻ đắc ý
Trong ánh mắt nhìn về phía Dư Quang cũng mang theo một chút ý khiêu khích: mẫu hậu bây giờ còn chẳng phải dựa vào hắn sao
Dư Quang từ xa đã thấy vẻ mặt cố nén cười của Diệp Vĩ Bân, trên gương mặt lạnh nhạt ban đầu từ từ nở một nụ cười: Quả nhiên, thứ gọi là gen này đã khắc sâu vào xương tủy rồi
Diệp Vĩ Bân này có lẽ do mang cái tính tình thư sinh kia, đến che giấu cũng không biết, sao có thể so được với Diệp Thần nửa phần kỹ năng diễn xuất
Thấy Dư Quang cười nhạt nhìn mình, Diệp Vĩ Bân biết mẫu hậu muốn đến lấy lòng mình, bèn tiến lên một bước chắp tay với Dư Quang: "Nhi thần vừa muốn nói, ngày đó lúc ta mẫu tử ly biệt, nhi thần đau đớn như dao cắt, vốn nghĩ sẽ cứ như vậy lưu lạc trong dân gian, không quan tâm đến triều chính nữa, nào ngờ, nhi thần hiện giờ lại có một ngày tái kiến mẫu hậu
Dư Quang vẻ mặt vui mừng gật đầu với Diệp Vĩ Bân: "Con ta thật lớn rồi, chỉ là đầu óc phát triển vẫn không tốt lắm, cho nên nói, người nên ra ngoài nhiều để mở mang, ở mãi một chỗ, đầu óc sẽ gỉ sét
Diệp Vĩ Bân không ngờ Dư Quang sẽ nói ra lời cay nghiệt như vậy, liền vội vàng sửa lời: "Mẫu hậu nói đùa, có lẽ nhi thần đắm chìm trong đau thương quá mức nên đã cố chấp, không chú ý đến phong cảnh xung quanh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Dư Quang: "Dù sao nhi thần cũng không nghĩ tới, mẫu hậu lại có thể được trời cao chiếu cố, cho mẫu tử chúng ta có ngày trùng phùng
Phát hiện Diệp Vĩ Bân bắt đầu màn bão tố diễn xuất với túc chủ nhà mình, hai mắt 08 sáng lấp lánh: tiến lên đi, túc chủ, không cần nể mặt ta
(hết chương này)