Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 50: Ta ba mụ từ bi phổ chiếu tận thế




Lúc ban đầu ngây người, Dư gia phu thê lui về phía sau một bước, thân thể không tự chủ dựa vào vách tường
Tựa hồ rốt cuộc hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Dư Nhã Nhã
Nhưng hiểu rõ cũng không có nghĩa là chấp nhận, hai vợ chồng nhìn nhau một hồi lâu
Sau đó, Dư phụ như một người bình thường không có việc gì đi vào bếp tiếp tục nấu cơm: "Ta đi xem cơm chín chưa, chờ Dư Quang về có thể ăn
Dư mẫu thì giữ chặt Dư Nhã Nhã, kéo người về phía ghế sofa: "Nhã Nhã, có phải Dư Quang bắt nạt con không, hay là hai đứa có mâu thuẫn, con nói với thím, thím giúp con mắng nó
So với tin Dư Quang chết, bọn họ càng muốn tin Dư Nhã Nhã đang nói đùa
Dư Nhã Nhã hung hăng đẩy tay Dư mẫu ra: "Thím, Dư Quang chết là nàng gieo gió gặt bão, nó nợ nhà ta hai mạng cũng nên trả
Nhận thấy Dư Nhã Nhã không nói đùa, biểu tình Dư mẫu càng thêm ngơ ngác: "Cái gì hai mạng, Dư Quang khi nào nợ con hai mạng, Nhã Nhã, con đang nói cái gì vậy
Dư Nhã Nhã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Dư mẫu: "Những lời các người nói với Dư Quang, con đều nghe rõ mồn một, nếu không phải Dư Quang, con cũng sẽ không trở thành cô nhi
Nói xong, Dư Nhã Nhã bỗng nhiên lấy ra một con dao găm, kề vào cổ Dư mẫu: "Nể tình hai người chiếu cố con mấy năm
Từ hôm nay trở đi, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ
Về sau đừng để ta thấy mặt hai người, nếu không..
Trong lúc nói, dao găm trong tay Dư Nhã Nhã đã theo bên tai Dư mẫu cắm vào ghế sofa: "Đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt
Nhìn đứa cháu gái mình luôn hết lòng yêu thương, nước mắt Dư mẫu chậm rãi trượt xuống theo khóe mắt: "Nhã Nhã..
Lại nghe Dư Nhã Nhã lạnh lùng rút dao găm ra: "Đừng gọi tên ta, các người không xứng
Lưu thẩm bên cạnh trợn mắt há hốc mồm: Không ngờ tới, bà lại được chứng kiến bạch nhãn lang phiên bản thực tế..
Tuy rằng bà cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng ít nhất còn biết che đậy
Nào có ai như Dư Nhã Nhã này, tụng kinh xong chẳng những đánh hòa thượng, còn đập cả bát người ta
Dư mẫu ngơ ngác nhìn Dư Nhã Nhã: "Nhã Nhã..
Bà vẫn không thể tiếp nhận sự thật Dư Nhã Nhã trở mặt với bà
Trong bếp truyền ra mùi khét của đồ ăn bị cháy, cùng với tiếng khóc nghẹn ngào của Dư phụ
Biết hai người đã chấp nhận sự thật Dư Quang đã chết, Dư Nhã Nhã nhét dao găm về ống ủng, không quay đầu lại rời khỏi căn phòng ba gian của Dư gia
Ra khỏi cửa, cảm thấy ngực truyền đến từng đợt rung động, Dư Nhã Nhã mặt lạnh tanh ôm ngực: "Thù của ngươi, ta đã giúp ngươi báo, ngươi yên tâm rời đi là được rồi
Từ hôm nay trở đi, nhân sinh của ngươi do ta phụ trách
Nói xong, Dư Nhã Nhã liền cảm thấy ngực bỗng nhẹ hẳn, chấp niệm kia nguyên bản đè nặng trong ngực đã biến mất
Dư Nhã Nhã lưng thẳng tắp, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng đến cực điểm: Cô vốn là một sát thủ, biệt danh Hồng Hồ
Trong một lần nhiệm vụ, cô bị đồng đội đâm sau lưng mà mất mạng
Vốn tưởng rằng đời này hết rồi, lại không ngờ chính mình lại nhập vào trong cơ thể mang huyết hải thâm cừu này
Mà ngọc bội cô có được trong lần nhiệm vụ cuối cùng, lại hóa thành một không gian
Tuy rằng biết sự tình Dư Quang và Dư Nhã Nhã có thù, có lẽ là một hồi hiểu lầm
Nhưng cô tự nhận không phải là người tốt, chỉ cần có thể xóa bỏ chấp niệm Dư Nhã Nhã lưu lại
Cô không quan tâm tổn thương bất cứ ai
Nếu ông trời ban cho cô cơ duyên này, tất nhiên là muốn để cô đứng trên đỉnh thế giới
Dư Nhã Nhã ngẩng đầu hít sâu một hơi: Dư Nhã Nhã, ngươi hãy xem ta dùng thân thể của ngươi, sống một cuộc đời đặc sắc ra sao
Thế giới này cuối cùng rồi cũng sẽ là của chúng ta..
Nhìn theo Dư Nhã Nhã rời đi, Lưu thẩm cẩn thận đến bên Dư mẫu: "Vậy bây giờ phải làm sao, Tiểu Quang một đứa trẻ ngoan ngoãn, sao nói đi là đi luôn vậy, hai vợ chồng bà sau này có tính toán gì chưa
Bà ta đương nhiên không quan tâm sau này Dư gia phu thê ra sao, hai người này sống dễ chịu đủ rồi
Bà chỉ muốn biết, sau này mình muốn kiếm tiền ở đâu
Nghe Lưu thẩm nói, Dư mẫu rốt cuộc òa lên khóc: "Tiểu Quang, Tiểu Quang của mẹ ơi, sao con lại bỏ đi như vậy, mẹ biết sống sao đây
Lưu thẩm vội vàng vỗ lưng Dư mẫu: "Khóc đi, khóc xong là hết thôi mà
Lúc còn sống thì chẳng quan tâm người ta, con cái thì không nhớ tới mình là mẹ
Nếu lúc trước chọn cách cho Dư Quang ra ngoài, thì đáng lẽ phải nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy
Theo bà thấy, mẹ của Dư Quang khóc căn bản không phải vì Dư Quang, mà bà ta đang khóc vì sau này mình không có chỗ dựa dẫm vào..
Một bên khác, Dư Quang đang ngồi trong phòng, yên lặng nhìn khung cửa sổ đã bị quái vật lau sạch
Từ khi tỉnh dậy, cô vẫn luôn giữ nguyên động tác này
Thanh âm 08 có chút nghi hoặc: "Kí chủ, cô thật sự không định mau chóng trở về sao
Nó lo lắng cho hai người Dư gia phu thê bị nguyên chủ chiều hư sẽ không kiên trì được bao lâu
Dư Quang rốt cuộc cũng có phản ứng: "Ngươi có thù với bọn họ sao
Thanh âm 08 đầy vẻ nghi hoặc: "Thù gì, ta không biết bọn họ mà
Vì sao nó phải có thù với hai người xa lạ chứ
Dư Quang đẩy kính mắt: "Vậy thì không cần nóng nảy trở về, thừa cơ hội xuống giếng thì phải để ý đến thời cơ chứ, không phải thời gian
08: "..
Có khác nhau sao
Vì sao nó nghe đều là cùng một ý nghĩa vậy
Ăn hết toàn bộ đồ ăn trong căn phòng này
Dư Quang tìm cho mình một bộ quần áo sạch, lại dùng nước dự trữ trong nhà tắm rửa sạch sẽ
Mới đi tới bên hai người phòng chủ: "Xin lỗi đã làm phiền mọi người, để cảm ơn tấm lòng rộng rãi của mọi người, tôi tính tặng mọi người một món quà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
08 nghi hoặc nhìn Dư Quang: Kí chủ của nó sao ngay cả một chút xíu gì trên mặt cũng đều không có, đây là định dùng đồ của người ta đem đi tặng lại người ta sao
Phát giác được nghi hoặc của 08, Dư Quang khẽ thở dài một tiếng: "08, đừng dùng chỉ số thông minh của ngươi để suy đoán hành vi của ta được chứ
08 buồn bã ừ một tiếng: "Kí chủ, cô rốt cuộc định tặng họ cái gì vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khóe miệng Dư Quang nhếch lên một độ cong đẹp mắt: "Tặng họ lên đường
Ba giờ sau, Dư Quang đứng trên núi hoang phía sau khu chung cư, dùng xẻng màu hồng phấn san bằng những lớp đất đã được cô đào lên
Làm xong hết thảy, Dư Quang lấy kính mắt trong túi ra đeo lên
Đồng thời còn không quên giải thích với 08: "Người quốc gia coi trọng nhập thổ vi an, xem như là làm một việc công đức
08 câm như hến nhìn xung quanh, chỉ thấy khắp sườn núi đều là những thây ma bị Dư Quang đánh tan
Giờ phút này, nó không biết có nên đồng cảm với những thây ma bị kí chủ đánh chết kia không
Hay là nên đồng cảm với hai người phòng chủ bị kí chủ chôn sống kia
Không đúng, vợ chồng phòng chủ đã chết, không nên gọi là chôn sống
Còn nữa, kí chủ của nó rõ ràng trông có vẻ yếu đuối như vậy, vì sao lúc giết người..
Giết thây ma lại lưu loát như vậy
Động tác gần như sắp thành tàn ảnh
Kí chủ không có bóng ma tâm lý sao, không đúng, đáng lẽ phải hỏi vì sao kí chủ của nó lại có năng lực như vậy mới đúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang nhẹ nhàng đẩy kính mắt: "Ngươi có gì muốn hỏi ta à
Không biết tại sao, một câu nói đơn giản của Dư Quang, lại khiến 08 cảm thấy nguy hiểm
Lớp da bánh bao của nó bỗng dưng căng ra: "Kí chủ, ta muốn hỏi cô có đói bụng không thôi, trong khu chung cư chắc có siêu thị
Được rồi, nó thừa nhận mình hèn
Thanh âm Dư Quang càng thêm ôn nhu: "Không vội, vẫn còn chuyện chưa làm xong mà
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.