Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 513: Nhớ thương kiêm tế thiên hạ phụ thân




Đây là một cái thực bi thương chuyện xưa
Tất cả mọi người đều đang cố gắng vì chính mình sống, mà nguyên chủ cùng phụ thân lại thành vật hi sinh duy nhất
Thậm chí làm người hoài nghi trên đời có hay không hai chữ công đạo
08 tức giận nhắc nhở Dư Quang: "Túc chủ, chúng ta mau đi tìm tam hoàng tử vạch trần Dư Phinh Đình, không thể để nàng thay thế ngươi
Khóe miệng Dư Quang hơi nhếch lên: "Đi tìm tam hoàng tử làm gì, để hắn sớm đi giết ta cùng Dư Hoa luôn sao
08 nghe vậy ngây ra: "Túc chủ cô nói gì vậy, ngươi là ân nhân cứu mạng của hắn mà
Độ cong khóe miệng Dư Quang càng lớn: "Ân nhân cứu mạng của hắn là nguyên chủ và Dư Hoa, không phải ta
Trên đời này nào có nhiều chuyện tốt như vậy, có ơn tất báo, giúp người một bước lên trời, đặc biệt là hoàng gia tình thân mờ nhạt, lời nói bình thường bên trong cũng có tám trăm cái tâm nhãn
Nếu tam hoàng tử thực sự thuần túy như vậy, phỏng đoán hiện tại người cũng đã chết hơn một năm rồi, còn tranh cái gì ngôi thái tử
Là hoàng tử, chỉ cần muốn tra một việc, làm sao có thể không tra được
Mắt mù tai điếc, quả là một lý do tốt
Đây là chủ động cung cấp không gian vận hành cho Đỗ Tư Vũ
Nếu không, ban đầu tam hoàng tử đã rời khỏi Dư phủ bằng cách nào
Cái gọi là ngọc bội, có gì khác so với giày thủy tinh của Cô bé Lọ Lem
Có thể xỏ vừa giày thủy tinh có rất nhiều, hoàng tử chỉ cần chọn người xinh đẹp nhất trong số đó là được
Huống chi, con gái nuôi kia còn có một người cha câm điếc ngây ngốc
Nếu không phải muốn nhân cơ hội này tô điểm cái nhân thiết có ơn tất báo cho mình, đoán chừng vị tam hoàng tử kia cũng sẽ không hào phóng ban cho một cái vị trí thứ phi
Đợi đến khi sự việc bại lộ, cũng là do Đỗ Tư Vũ gánh tội
Về phần có người nói tam hoàng tử thiếu giám sát hay không, tam hoàng tử chẳng phải đã tự mình xử lý Dư Hoa rồi sao, nhân tiện chôn vùi luôn sự thật ấy đi
Chắc hẳn sau khi thấy những "ưu điểm" khác nhau trên người tam hoàng tử, sẽ chỉ càng có nhiều người đi theo hắn hơn
Bất quá, đợi đến khi tam hoàng tử lên ngôi, sự tình của Dư Phinh Đình có thể bùng phát hay không thì rất khó nói
Dù sao thì tài sản của nhà Đỗ gia và Dư gia quả thực không hề ít
Một người có đi làm một việc gì hay không, ngoài quyết định bởi cảm giác đạo đức và lý trí của anh ta, còn là việc này có thể mang lại cho anh ta bao nhiêu lợi ích
Hy vọng những ngày tháng tốt đẹp của Dư Phinh Đình có thể kéo dài hơn một chút, nếu không chẳng phải cô phụ việc nguyên chủ cùng Dư Hoa đã dùng mạng sống để mở đường phú quý cho cô ta sao
Nghe Dư Quang phân tích, 08 thật lâu không nói nên lời: Hắn nhanh làm chậm lại đã, vì sao phân tích của túc chủ nhà hắn, luôn khiến hắn hoài nghi mình đã đến một thế giới khác
Rõ ràng một việc rất đơn giản, ở trong miệng túc chủ lại thường thường thay đổi trở nên phức tạp dị thường
Dư Quang cũng không giải thích nhiều với 08, trực tiếp ném xuống một câu: "Đơn thuần xưa nay không phải là vấn đề, mà là do ngươi
Sau đó liền rời khỏi không gian hệ thống
08: "


Ý của túc chủ hẳn là đang khen hắn
Chắc chắn rồi
Vừa mở mắt, Dư Quang phát hiện mình vẫn đang nằm trên lưng Dư Hoa, bị Dư Hoa cõng từng bước đi về phía trước
Tựa hồ phát hiện Dư Quang tỉnh, Dư Hoa phát ra âm thanh a a a, tựa như là đang an ủi Dư Quang đừng lo lắng, còn bước chân tiến lên của hắn cũng chưa hề ngừng lại
Dư Quang đưa tay vỗ hai cái lên lưng Dư Hoa: "Cha, thả con xuống
08: "

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Ở phương diện tiến vào trạng thái này, túc chủ nhà hắn tuyệt đối là đại thần không thể nghi ngờ, xem tiếng cha gọi thật thân thiết này
Chỉ là theo kinh nghiệm của hắn, túc chủ nhà hắn càng gọi thân, quay đầu ra tay sẽ càng ác
Vốn tưởng rằng Dư Hoa sẽ dừng bước chân, nhưng không ngờ hắn lại vừa khóc, vừa càng nhanh chóng đi về phía trước
Phát hiện động tác của Dư Hoa, Dư Quang cũng không nói gì thêm, mà là nằm trên lưng Dư Hoa, bình tĩnh cảm nhận sự xóc nảy do Dư Hoa chạy vội mang lại
Dư Hoa trí lực có khiếm khuyết, nhất thời cô ta cũng không thể đoán được người này đang nghĩ gì, ngược lại có chút thú vị
Bước chân Dư Hoa rất nhanh, không mất bao lâu, Dư Quang liền nghe được tiếng nước chảy róc rách
Dư Hoa lại cõng cô đến bên một con suối
Suối nước không tính quá sâu, tương đương độ cao không quá đầu gối, thỉnh thoảng còn có thể thấy những con cá nhỏ bơi lội dưới nước
Dư Hoa đặt Dư Quang xuống bãi cỏ, từ trên bộ quần áo rách rưới kéo xuống một mảnh vải, cẩn thận lau chùi những vết bẩn trên mặt và cổ Dư Quang
Sau đó lại khóc mà dùng tay gạt qua mắt Dư Quang
Một lần, hai lần, ba lần
Khi thấy Dư Quang vẫn cứ trợn tròn mắt, Dư Hoa bỗng nhiên bật khóc lớn tiếng
Cảnh tượng này làm 08 trong lòng cảm khái: "Túc chủ, đây chính là sự sụp đổ của người trưởng thành trong truyền thuyết chỉ trong chớp mắt sao
Giọng Dư Quang êm dịu: "Không phải sụp đổ, chỉ là ông ấy không thể chấp nhận sự thật ta chết không nhắm mắt
Về phần việc giúp cô rửa mặt, có lẽ là muốn để nguyên chủ rời khỏi thế giới này được đoan trang
08: "


Các ngươi nhân loại thật là phức tạp
Đang lúc Dư Hoa thử một lần nữa giúp Dư Quang nhắm mắt, Dư Quang bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của ông: "Cha, cha đói bụng không, chúng ta ăn cá được không
Dư Hoa ngơ ngác nhìn Dư Quang, bỗng nhiên đưa tay nhéo mặt Dư Quang, làm mặt Dư Quang méo mó đủ hình dạng
Dư Quang cười khẽ tùy theo Dư Hoa dày vò, mãi cho đến khi mặt bị tra tấn đến nóng rát, mới cười rồi đè tay Dư Hoa xuống: "Cha muốn ăn mấy con cá
Dư Hoa rốt cuộc tiếp nhận sự thật Dư Quang còn sống, cũng bị lời nói của Dư Quang dẫn dắt theo suy nghĩ
Không có nhã nhặn cự tuyệt kiểu như làm vài động tác cự tuyệt, cũng không hoài nghi liệu Dư Quang có thực sự bắt được cá hay không, Dư Hoa nghiêm túc nghĩ đến lượng cơm ăn của mình
Sau đó đưa lên một ngón tay với Dư Quang, lượng cơm ăn của ông rất ít, một con cá là đủ rồi
Dư Quang đánh giá hình thể của Dư Hoa, Dư Hoa hiện giờ đã qua tuổi nhi lập, một con cá sao có thể đủ no
Thấy Dư Quang không nói gì, Dư Hoa cho rằng Dư Quang không vui, lập tức bẻ cong ngón tay: Nửa con, nửa con là được
Nhìn ngón tay đang bẻ cong của Dư Hoa, biểu tình của Dư Quang khó có khi mê mang một chút, tính tình này ngược lại có chút thú vị
Phát hiện Dư Quang vẫn không nói gì, Dư Hoa muốn thu tay lại nhưng lại không nỡ, cuối cùng dùng một tay khác bẻ một nửa của ngón tay cong một nửa này xuống lần nữa
Có đầu có đuôi là được, ông không cần ăn thịt
Dư Quang ấn tay Dư Hoa xuống, thuận theo lực của Dư Hoa đứng dậy: "Con đói lắm, chúng ta bắt nhiều một chút đi
Vừa nói chuyện, Dư Quang đã lấy chiếc kính gọng vàng ra từ trong ngực rồi đeo vào
Dư Hoa dường như vô cùng hứng thú với cặp kính của Dư Quang, đưa tay muốn chạm vào tròng kính của Dư Quang, nhưng lại bị Dư Quang kịp thời tránh đi
Biết Dư Quang có lẽ không vui, Dư Hoa rụt tay ra sau lưng, a vài tiếng nhỏ nhẹ với Dư Quang: Ông cái gì cũng không có làm cả
Dư Quang đỡ kính mắt: Xem ra, người ngốc thật ra cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất tương đối dễ ở chung
Thân thể của nguyên chủ có lẽ đã đói lâu, tuy dựa vào tinh thần lực của Dư Quang chống đỡ, nhưng khi đi lại vẫn còn có chút lung lay
Phát hiện thể lực của mình không đủ để bắt được nhiều cá, Dư Quang đẩy gọng kính: "Cha, con cho cha đổi một màn ảo thuật có được không
Dư Hoa nhìn Dư Quang bằng ánh mắt trong trẻo, sau đó nhanh chóng gật đầu, ông rất lâu rồi chưa được xem ảo thuật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay khi hai người đang nói chuyện, vài người qua đường mình đầy bụi đất cũng thúc ngựa chạy đến bên bờ suối
Người đi đầu đầu đội nón, kết quả sau khi người bên cạnh đưa vải lau mặt xong, liền hỏi bọn họ: "Còn mấy ngày nữa là đến Phàn thành
(Hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.