Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 517: Nhớ thương kiêm tế thiên hạ phụ thân




Lưu Tố tuy không tán đồng lời An vương nói, nhưng thân là thủ hạ, hắn không thể làm trái ý chủ tử
Vậy nên sau khi hiểu ý An vương, Lưu Tố cũng chẳng nói nhiều nữa, chỉ im lặng ở bên cạnh An vương
Lưu Khả đuổi theo Dư Quang và Dư Hoa vào ngõ nhỏ, vừa định gọi Dư Quang lại, đã thấy thân hình Dư Quang lóe lên, một giây sau đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt một màu đen kịt
Trong lòng Lưu Khả giật mình: Có mai phục
Dư Quang cười nhẹ nhàng bước ra ngõ nhỏ, vừa hay thấy Dư Hoa đang mặt mày lo lắng
Đưa tay nhận lấy gói giấy trong tay Dư Hoa, Dư Quang tươi cười nhạt nhòa: "Về thôi
Dư Hoa ngây ngốc cười với Dư Quang
Lại vòng tay ra sau lưng, không thể để con gái cầm đồ, sức lực sống này hẳn là do cha gánh
Dư Quang rũ mắt, chẳng nói gì nữa, chỉ đi theo sau lưng Dư Hoa chậm rãi về khách điếm: "Buổi trưa ăn lẩu nhé
Dư Hoa cười tít mắt, đối với Dư Quang a a í ới
Hai ngày này là khoảng thời gian mà sau khi rời nhà hắn được ăn no nhất, con gái thật là lợi hại, nói ăn gì là lập tức có ngay
Hai cha con cứ thế xách đồ đi về phía chợ ăn
Đại Hưng dù sao cũng còn coi là giàu có, nhưng cho dù là vùng Giang Nam phồn hoa hay kinh thành thì cũng có người thất vọng, huống hồ đây là một tiểu thành vùng biên ải xa xôi
Biên cương với ngoại tộc thường xảy ra ma sát, vì vậy mà thường xuyên có một lượng lớn dân nạn và lưu dân từ phía bắc tràn tới, dừng chân ở tiểu thành này
Đối diện chợ ăn là một bức tường viện, bên này có không ít người quần áo tả tơi ngồi xổm
Trong tay họ bưng bát, vẻ mặt khát khao nhìn về phía chợ ăn
Thỉnh thoảng có người muốn tới gần chợ ăn, đều bị tiểu nhị tức giận đuổi đi
Nhưng cũng có khách nhân tinh ranh, như thể tìm niềm vui, giống như trêu đùa sủng vật, cố ý ném đồ ăn thừa của mình ra ngoài cửa sổ, khiến đám lưu dân điên cuồng tranh đoạt
Còn bản thân thì phát ra tiếng cười vui vẻ
Mới hôm qua, Dư Hoa cũng từng đi xin ăn
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của những người đó, Dư Hoa cúi gằm đầu, nụ cười trên mặt dần biến mất, khóe miệng cũng bĩu xuống
Hắn không thể để con gái thêm phiền muộn, nhưng những người không có cơm ăn này thật sự rất đáng thương
Cha mẹ nói, con người phải tích đức làm việc thiện, đối với những người gặp khó khăn, khi có thể giúp đỡ thì phải đưa tay ra
Đó mới là đạo làm người
Dư Hoa nhìn nồi lẩu trước mặt, muốn hay là chia bớt phần của mình cho bọn họ
Nhìn thấy biểu cảm Dư Hoa thay đổi, Dư Quang gọi tiểu nhị tới: "Nhờ nhà bếp nấu một thùng cháo loãng phát cho bọn họ, cha ta lòng tốt, thấy vậy không đành lòng
Có khách nhân nguyện ý chi tiền làm việc thiện, tiểu nhị đương nhiên không từ chối
Vừa lúc tiểu nhị xoay người đi xuống bếp phân phó, Dư Quang lại dặn dò: "Cháo có thể dùng gạo cũ, nhưng không được dùng gạo mốc, nếu không ta sẽ không trả tiền đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy Dư Quang ăn mặc chỉnh tề, tiểu nhị cười cúi người khom lưng: "Sao có thể chứ khách quan, quán chúng tôi làm ăn tốt, dùng đều là gạo mới năm nay, ngài cứ dùng bữa, tôi lập tức đi an bài
Cô nương này lời tuy không nhiều, nhưng vừa mở miệng đã nói trúng việc gạo cũ gạo mới, xem ra cũng nên cẩn thận thì hơn
Dư Hoa thì một mặt kinh hỉ nhìn Dư Quang, giơ ngón tay cái liên tục lên xuống với Dư Quang
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con gái thật giỏi
Dư Quang đáp lại Dư Hoa bằng một nụ cười nhạt, gắp một miếng thịt dê vào bát cho hắn: "Người đói lâu không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, không dễ tiêu hóa, tối qua chúng ta chẳng phải cũng chỉ uống chút canh cháo thôi sao
Nồi lẩu này ít nhất cũng ba trăm đồng, chỉ đủ cho hai người mình ăn no, nhưng một thùng cháo chỉ cần năm mươi văn, đủ để bọn họ chia nhau, cha nói cái nào thích hợp hơn
Dư Hoa dường như hiểu lời Dư Quang nói, gật đầu như gà mổ thóc
Nhìn vẻ ngốc nghếch của Dư Hoa, Dư Quang lại gắp thêm một miếng thịt dê cho hắn: Nghe hiểu hay không không sao, nàng chỉ là quen nói vài câu thôi
Nếu ngốc, thì cứ ngốc mãi vậy đi
08: "..
Đột nhiên không nghe được túc chủ châm chọc khiêu khích, nó còn có chút không quen
Rất nhanh cháo đã được nấu xong bưng ra, vừa lúc tiểu nhị chuẩn bị mang ra ngoài thì Dư Hoa bỗng đứng dậy chặn người lại, rồi dùng muôi múc một ít cháo vào bát của Dư Quang
Tiểu nhị có chút mộng, vội vàng mở miệng can ngăn: "Khách quan yên tâm, quán chúng tôi dùng đều là nguyên liệu thượng hạng, tuyệt đối không bao giờ dùng hàng kém thay thế hàng tốt, bánh nướng của ngài cũng sắp được đưa lên rồi ạ
Cửa hàng lẩu của bọn họ coi như là nơi tiêu phí cao ở trong thành, ai vào đây mà lại đi húp cháo, vị khách này có lẽ là không yên tâm, muốn tự mình nếm thử hay sao
Dư Quang bưng bát cháo lên uống một ngụm, cười nói với tiểu nhị: "Ngươi đừng nhạy cảm, ý cha ta là dù có đưa thứ gì cho người khác, thì ông ấy cũng sẽ cho ta một phần trước
Dư Hoa nhìn Dư Quang với ánh mắt sáng long lanh, cũng không ngừng gật đầu
Dù là lúc nào, con gái cũng là người quan trọng nhất của hắn
Nghe được Dư Quang giải thích, tiểu nhị cười một cách gượng gạo: "Khách quan cha từ con hiếu, thực sự là làm tiểu nhân đây phải ghen tị, vậy tiểu nhân sẽ mang thức ăn ra ngoài ạ
Thấy bộ dạng không tình nguyện kia của tiểu nhị, Dư Quang lấy năm đồng trong túi ra đưa: "Làm phiền rồi
Thấy có tiền thưởng, tiểu nhị lập tức tươi cười rạng rỡ: "Khách quan thật hào phóng, chắc chắn sẽ có phúc báo
Lại lần nữa chúc Dư Quang ăn ngon miệng, tiểu nhị gọi hai người khác khiêng thùng cháo ra ngoài cửa
Lúc này biểu cảm của hắn có vẻ tự nguyện hơn lúc trước
Phát hiện tiểu nhị chuẩn bị phát cơm, đám lưu dân tự động xếp thành hàng
Tiểu nhị bèn thuận thế gõ vào thùng cháo: "Các ngươi số đỏ, có quý nhân sắp xếp cho bữa này, ăn xong thì đi chỗ khác mà ở, đừng có chậm trễ việc làm ăn của chúng tôi
Nhất định phải nói rõ là do khách nhân mời, chứ không phải ý của chưởng quỹ
Nếu không sau này đám người này nhất định sẽ dính lấy bọn họ như đỉa vậy
Thấy mỗi người nhận cháo xong, đều sẽ hô về phía quán một tiếng: "Cảm ơn quý nhân
Khóe miệng Dư Quang nhếch lên thành một đường cong, một lần ân huệ sẽ được khắc ghi trong lòng người, biết cảm ơn báo đáp
Nhưng nếu là ân huệ dài hạn thì sẽ biến thành một loại lẽ đương nhiên, nếu có ngày dừng lại, thậm chí còn sẽ khiến người ta oán hận
Bởi vậy, nàng cũng không có mềm lòng
Đang nghĩ ngợi, trên đầu bỗng nhiên bị một bàn tay lớn che lại
Dư Quang nghiêng đầu nhìn, thì ra là Dư Hoa đang cười dịu dàng với nàng, tiện tay nhét một cái kẹo đường vừa được tặng vào miệng Dư Quang
Nụ cười trên mặt Dư Quang lần nữa biến mất: Tính theo tuổi tác, nàng có lẽ là tổ tông của Dư Hoa, sao lại cho nàng ăn thứ kỳ quái như vậy, hơn nữa nàng căn bản nếm không ra hương vị
Thấy Dư Quang có vẻ không vui, Dư Hoa đưa tay móc miệng Dư Quang, gắng sức gỡ miệng Dư Quang ra, lấy kẹo đường ra nghiên cứu kỹ một hồi, rồi lại lăn đi lăn lại kẹo qua bột đậu
Sau đó lại lần nữa banh miệng Dư Quang nhét kẹo vào, một mặt mong chờ nhìn Dư Quang
Tiểu nhị vừa nãy nói, ăn khi dính nhiều bột đậu thì sẽ tương đối thơm ngon
Biết Dư Hoa muốn hỏi gì, Dư Quang cong khóe môi đáp với Dư Hoa: "Vị cũng không tệ
Trên đầu lưỡi nàng tựa hồ nếm được một chút mùi tanh đặc trưng của bột đậu, cùng với vị ngọt thơm của kẹo mạch nha
Dư Hoa nhìn Dư Quang, nháy mắt cong mày thành nụ cười, giơ ngón cái với Dư Quang
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang đáp lại bằng một nụ cười nhạt: "08, giúp ta từ bỏ nhiệm vụ đi
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.