08 vẫn là lần đầu tiên phát hiện, ký chủ nhà mình thế mà có thể sủng một người như vậy, chẳng lẽ chỉ vì Dư Hoa là một kẻ ngốc
Nhưng nó cũng không phải người thông minh, vì sao ký chủ không sủng nó
Dư Quang không phản ứng 08, mà chỉ mỉm cười nhìn hoàng thái hậu: “Bức họa này là do phụ thân ta chấp bút vẽ, mong thái hậu không chê.” Vẻ mặt thái hậu thoáng chốc hoảng hốt, giật giật môi vừa định nói không chê thì nghe Dư Quang nói tiếp: “Bức họa này còn có những tác dụng kỳ diệu khác, nếu thái hậu nương nương hứng thú, có thể đến chỗ không bỏ một phen xem xét.” Hoàng thái hậu không nói gì, ngược lại Hưng Giai đế hơi nhíu mày: “Nơi này không gian không đủ quốc sư sử dụng sao?” Đây là đại sảnh có thể cho trăm người cùng khiêu vũ yến tiệc, chẳng lẽ còn không đủ rộng rãi sao
Thấy Dư Quang cười không nói gì, hoàng thái hậu bỗng đưa tay ngăn Hưng Giai đế: “Hôm nay vui vẻ, chúng ta cùng quốc sư đi ra ngoài đi dạo một chút đi.” Hưng Giai đế lập tức thay đổi thái độ: “Mẫu hậu nói có lý, ngồi trong phòng lâu quả thật bực bội, chi bằng ra ngoài đi dạo.” Hưng Giai đế lên tiếng, quần thần lập tức phụ họa, một đám người trùng trùng điệp điệp hướng diễn luyện trường không bỏ mà đi
Diễn luyện trường không gian rất lớn, tìm được vị trí thích hợp, Dư Quang lại lần nữa triển khai bức họa, đối khoảng đất trống nhẹ nhàng vung lên
Chỉ thấy cảnh núi xanh nước biếc vốn trôi nổi giữa không trung, thế mà hiện ra quanh đám người
Mà thôn trang phía trước kia, lại yên vị ở trước mặt hoàng thái hậu
Nhìn những đóa hoa được khắc trên cửa, tầm mắt hoàng thái hậu thoáng chốc mờ đi, nàng nhớ tới, đó là đồ hồi môn mà tổ phụ đích thân chọn cho nàng
Khi đó nàng mới bảy tuổi, tổ phụ mẫu rất thương yêu nàng, không chỉ sớm tìm kiếm gia đình thích hợp cho nàng, còn chuẩn bị đồ cưới trước
Đáng tiếc thế sự vô thường, còn chưa kịp định hôn sự, nàng đã bị chỉ hôn trực tiếp cho tiên hoàng
Từ đó về sau, nàng cũng không còn nhìn thấy thôn trang này
Chuyện cũ ùa về, giờ đã năm mươi năm, cũng chẳng trách trong lúc nhất thời chính mình thế mà không nhớ ra
Thái hậu cố hít sâu, ý định ổn định nhịp tim của mình, tránh bị người khác nhìn ra dị dạng
Nhưng vành mắt hơi đỏ, vẫn tiết lộ ý định che giấu của nàng
Nàng rất nhớ khoảng thời gian nhẹ nhõm vui vẻ khi còn chưa xuất giá
Thấy không khí đã khá ổn, Dư Quang từ từ khép bức họa lại, đưa đến trước mặt thái hậu: “Vi thần cùng thần phụ lần nữa chúc mừng thái hậu phúc thọ an khang, vạn thọ vô cương.” Nghe được lời Dư Quang, trăm quan đồng loạt hô to: “Vi thần chúc mừng thái hậu phúc thọ an khang, vạn thọ vô cương.” Lời hay ai cũng nói được, đương nhiên muốn nhân cơ hội này lấy lòng
Đinh ma ma nhanh chân đến bên cạnh Dư Quang, cẩn thận nhận lấy bức họa trong tay Dư Quang ôm vào ngực, chỉ nhìn vẻ mặt thái hậu liền biết thái hậu coi trọng bức họa này cỡ nào, nàng nhất định phải cất giữ cho tốt mới được
Sau khi Dư Quang dâng lễ xong, người có sắc mặt khó coi nhất chính là hoàng hậu
Để quốc sư mất mặt, hoàng hậu cố ý sai người nhà mẹ đẻ của mình tìm họa sư giỏi nhất thiên hạ họa phó bức đồ sơn hà vạn dặm có ý cảnh
Nghe nói xem lâu, dòng sông trong bức họa sẽ còn động
Để bức họa thêm hấp dẫn, nàng còn bảo họa sư thêm vào những vật dẫn dụ được bướm trong họa
Nhưng hôm nay lễ vật mừng thọ Dư Quang vừa đưa, bức họa của đệ đệ nàng liền không thể lấy ra được nữa
Hoàng hậu nhìn bức họa trong tay Dư Quang, trong mắt gần như phun ra độc
Đây là một yêu nghiệt, yêu nghiệt
Lão thiên không có mắt, vì sao không giáng một đạo thiên lôi thu nàng đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn những quan viên này đều là mù hay sao, thế mà không nhìn ra bản chất yêu nghiệt của nàng, ồn ào theo thái hậu và hoàng đế hai kẻ ngu
Người này nhất định sẽ gây họa cho Đại Hưng sinh linh lầm than
Ngay lúc hoàng hậu ôm ý nghĩ mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh, hờ hững với lũ ngu xuẩn đang bị yêu nghiệt dụ dỗ kia
Giọng thái hậu bỗng vang lên: “Hoàng hậu, ai gia nghe nói đệ đệ nhà mẹ ngươi hiện đang làm việc ở trấn phủ ti, hôm nay có vào cung không vậy?” Vẻ mặt cứng đờ hoàng hậu nhìn lại, vừa vặn thấy khuôn mặt không mang ý tốt của thái hậu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thân thể nàng run lên vừa định mở miệng, liền nghe thái hậu nói trước: “Hoàng thượng, ai gia mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước đây!” Chuyện xấu trong hoàng thất đương nhiên không thể bày ra trước mặt thần tử, hôm nay chỉ nhắc nhở kẻ ngu xuẩn này một câu, để tránh sau này lại sinh tâm tư không an phận
Nghe thái hậu mệt mỏi, Hưng Giai đế vội đứng dậy tiễn thái hậu rời đi
Vừa ra khỏi chỗ ngoặt, chỉ thấy thái hậu vốn còn một mặt mệt mỏi bỗng nhiên thần thái sáng láng đưa tay về phía Đinh ma ma: “Ai gia tự mình cầm.” Đây chính là tâm can bảo bối của nàng, chỉ cần hư hao một chút thôi cũng đủ lấy mạng nàng
Đinh ma ma đưa đồ cho thái hậu: “Đồ vật này của quốc sư quả thật chạm đến tim nương nương, nô tỳ nhiều năm không thấy nương nương thoải mái như vậy.” Thái hậu ngồi trên kiệu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên bức họa: “Quốc sư có tâm, ngươi đã từng đi hỏi thăm xem nó sử dụng như thế nào chưa?” Đinh ma ma gật đầu cười nói: “Khi quốc sư đưa bức họa cho nô tỳ, còn cố ý giao cho nô tỳ một tờ hướng dẫn sử dụng nữa, quốc sư thật là chu đáo.” Nếu thái hậu coi trọng quốc sư, vậy thì cứ khen thêm vài câu
Nghe thấy có hướng dẫn sử dụng, khóe miệng thái hậu nở một nụ cười thấu đáo: “Quả thật là vô cùng chu đáo.” Nha đầu này rõ là hiểu ý mình không muốn cho nàng nhập cung, cố gắng tránh né mình đây
Đáng tiếc hôm nay thấy được bản lĩnh của nha đầu này, mình càng phải cẩn thận đề phòng hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
May là nha đầu này hiểu chuyện, cũng khiến sự việc dễ giải quyết hơn không ít
Ngón tay lại vuốt ve bức họa, thái hậu lại từ từ mở miệng: “Ngươi nói nha đầu kia thích gì nhất.” Nhận lễ vật quý giá như vậy, đương nhiên phải có hồi đáp mới được
Đinh ma ma cười đáp: “Nương nương cái này làm khó nô tỳ rồi, tâm tư của tiểu cô nương này có thể nói là khó đoán nhất thiên hạ, nhất là quốc sư tính tình trầm ổn, trừ người phụ thân kia, có vẻ như không để tâm đến thứ gì khác.” Thái hậu nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi nói có lý, quốc sư đích thật là người chí hiếu.” Chỉ cần có nhược điểm thì tốt, nàng sợ nhất là loại người không có nhược điểm
Có lẽ là do tâm tình tốt, thái hậu hỏi tiếp Đinh ma ma: “Ngươi thấy ai gia ban thưởng cho phụ thân nàng cái gì thì tốt.” Nghe ra thái hậu đang thương lượng với mình, Đinh ma ma tiếp tục cười nói: “Đàn ông thích đơn giản chỉ là quyền lợi và mỹ nhân, quốc sư phủ chỉ có một người đàn ông tính tình chất phác cùng một cô nương trẻ tuổi, sao có thể sống những ngày tháng tốt đẹp được
Nương nương mắt nhìn người tốt, chi bằng ban thưởng cho ông ta một chủ mẫu có quy củ và ổn thỏa đi, ít nhất có thể giúp quốc sư bớt chút lo âu, lại còn làm cho Dư gia lão gia có thêm một giai nhân xinh đẹp, chẳng phải tốt sao?” Thái hậu không ngừng gật đầu: “Ngươi nói có lý, chuyện này ngược lại có thể sớm sắp xếp.” Đinh ma ma không đáp lời này nữa, chỉ cúi đầu đi theo kiệu tiếp tục tiến về phía trước
Nhưng cũng bỏ lỡ nụ cười mỉa mai thoáng qua trên khóe miệng thái hậu
Đêm hôm đó, một tiểu thái giám bước chân vội vàng đến Phật đường của thái hậu
Thái hậu vẫn quỳ gối trên bồ đoàn: “Nàng đến chỗ hoàng hậu sao?” Nghe thấy ngữ khí khẳng định của thái hậu, tiểu thái giám thấp giọng đáp: “Bẩm thái hậu nương nương, đúng là đến đó.” (Hết chương này)