"Ghen ghét
08 theo bản năng thuật lại lời Dư Quang
Hắn nghĩ không rõ nguyên chủ có gì tốt để người khác đố kỵ ghen ghét
Dư Quang thanh âm vẫn như cũ ôn nhu: "Ghen ghét nguyên chủ cố gắng, ghen ghét nguyên chủ tiến tới, ghen ghét bất luận nguyên chủ nói cái gì đều có người nghe
Cùng nói là tung tin đồn nhảm nguyên chủ chưa từng nói qua lời nào, chi bằng nói trong tiềm thức của Lê Tâm, luôn cảm thấy lời nguyên chủ nói càng có sức thuyết phục
Chỉ cần cái gì đó nói ra từ miệng nguyên chủ, liền lại càng dễ bị người tin phục
Nhưng điều này hoàn toàn không đủ để trở thành lý do nàng vu oan nguyên chủ
Ban đầu là dùng lời nguyên chủ nói, kiên định tín niệm của chính mình
Nhưng chậm rãi, Lê Tâm hẳn là trong quá trình nguyên chủ bị tổn thương đã tìm được cảm giác thỏa mãn không thể giải thích
Thậm chí có thể nói, nàng từ bạn trai đối với nguyên chủ mỗi một lần tổn thương mà tìm kiếm cảm giác thỏa mãn
Mỗi một lần nguyên chủ phải chịu tổn thương, đều là chứng minh bạn trai yêu nàng
Lại thêm cảm giác thỏa mãn khi có thể kéo nguyên chủ từ thiên đường xuống địa ngục..
Dư Quang lại lần nữa cười khẽ một tiếng: Đều nói suy đoán là một chuyện thật buồn nôn, nhưng không ai biết, chân tướng còn buồn nôn hơn rất nhiều so với tưởng tượng
Đem kịch bản chải chuốt rõ ràng, Dư Quang từ từ mở mắt, vừa vặn nhìn thấy An Nhược dùng phích nước nóng đánh người một màn
An Nhược hiển nhiên là bị tức đến khó thở, lại là nắm lấy hết thảy đồ vật có thể dùng một bên điên cuồng đánh Lê Tâm, không để ý chút nào thân phận thai phụ của đối phương
Vẻ hung hăng kia, khiến những bệnh nhân xung quanh nhanh chóng tránh ra, sợ bị liên lụy
An Nhược lúc này đích thực đã tức đến phát điên, lúc trước con nhỏ này bụng mang dạ chửa ngồi xổm ở cửa nhà mình, nói là không có nhà để về
An Nhược vốn dĩ không định quản, nhưng nói thế nào đi nữa, con nhỏ này cũng không chịu đi
Ép quá liền dở trò muốn nhảy lầu tự tử
An Nhược ngược lại muốn để cha mẹ cô ta đưa người về, nhưng Lê Tâm đánh chết cũng không nói số điện thoại của cha mẹ, còn nói cha mẹ xem đứa bé trong bụng cô ta là cây rụng tiền, tính toán cùng bạn trai cô ta lừa tiền
An Nhược vốn định xem như không nhìn thấy người này, nhưng cô ta lại không hề để ý tới mặt dày của con nhỏ này
Bất đắc dĩ, An Nhược chỉ có thể lựa chọn báo cảnh sát
Nhưng đối mặt với cái bụng tròn vo kia, các cảnh viên cũng không dám cưỡng ép động thủ, chỉ có thể chậm rãi xoa dịu, khuyên nhủ từng li từng tí
Không chỉ khuyên Lê Tâm, mà còn khuyên An Nhược
So với Lê Tâm vô lại, An Nhược có vẻ dễ nói lý hơn chút
An Nhược cũng là trong tình huống đó, để Lê Tâm vào nhà
Nhưng nếu nàng sớm biết Lê Tâm sẽ hại khuê nữ của mình, nàng nhất định đã tại chỗ đẩy Lê Tâm từ trên lầu xuống rồi
Thấy Lê Tâm mặt dày mày dạn nói mình không sai, hết thảy đều là ngoài ý muốn, bộ dáng đáng chết đó
Lại nghĩ tới khuê nữ mình vì cắt cổ tay tự sát, mà nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, An Nhược hận không thể tát chết Lê Tâm
Lê Tâm cứng rắn chịu mấy lần đánh của An Nhược, bụng đã có dấu hiệu tụt xuống
Nhưng bây giờ cô ta nghĩ cũng không phải là kêu cứu người, mà là dướn cái bụng mình về phía An Nhược: "Cô à, con biết cô hiện tại rất kích động, nhưng chuyện này thật sự không trách con, Tiểu Quang tự sát, nếu cô thực sự cảm thấy chưa hết giận, vậy thì cứ để hai mẹ con con đi bồi mạng cho Tiểu Quang đi
Dư Quang từ trong ngực lấy ra kính mắt chậm rãi đeo lên, người này đâu có phải cầu chuộc tội, đây rõ ràng là đang kích thích An Nhược
An Nhược vốn đã hận Lê Tâm vô cùng, cái phích nước nóng trong tay trực tiếp đập về phía đầu Lê Tâm: "Mày đi chết cho bà
Một chữ chết còn chưa ra khỏi miệng, cái phích nước nóng trong tay liền bị một bàn tay to nắm lấy
An Nhược theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện một đôi mắt đầy sương mù: "Ngươi ngay cả người phụ nữ của ta cũng dám đánh, xem ra dạy dỗ các ngươi vẫn còn chưa đủ
Lê Tâm kinh hỉ nhìn người đến: "Tử Tránh
Nhưng ánh mắt cô ta lại nhanh chóng ảm đạm xuống: "Lục Tử Tránh, anh còn đến đây làm gì, chúng ta đã chia tay rồi, anh đã tổn thương người bạn duy nhất của tôi, đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh
Nói xong, Lê Tâm quật cường lau nước mắt trên khóe mắt: "Anh đi đi, tôi không có gì để nói với loại người như anh
Thấy bộ dáng Lê Tâm cố tỏ ra kiên cường, trong đôi mắt đầy sương mù của Lục Tử Tránh thoáng qua một tia thương tiếc: "Đừng nghịch nữa, lần này tôi đến là cố ý đón em về nhà, em và con đều cần môi trường sống tốt
Nghe đến con, Lê Tâm theo bản năng sờ lên bụng mình: "Đứa bé này tôi sẽ không giữ lại, Tiểu Quang nói đúng, sinh mệnh không được mong đợi thì vốn không nên tồn tại trên thế giới này
Đột nhiên bị điểm danh Dư Quang: "..
Vốn cho rằng mình chỉ là một thứ gia vị cảm xúc, bây giờ nhìn lại thì trách nhiệm của cô còn rất nặng
Chỉ là không biết cái cô Dư Quang này nói, còn có thể diễn được bao nhiêu tập
An Nhược lúc nãy dừng tấn công, là vì bị màn diễn tình cảm đột ngột của hai người này làm buồn nôn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hiện tại nghe Lê Tâm lại lần nữa không hề áp lực chút nào nhắc đến khuê nữ của mình, còn lại một lần nữa mở miệng nói lời bịa đặt, An Nhược lúc này hận đến nghiến răng nghiến lợi
Vừa giành lại phích nước nóng vừa gầm lên: "Bà giết chết đôi gian phu dâm phụ chúng mày
Đáng tiếc sức lực của nàng cuối cùng vẫn không bằng Lục Tử Tránh, giành giật mấy lần cũng không thành công, ngược lại khiến Lục Tử Tránh mặt lộ vẻ hung ác với nàng
Lê Tâm dường như phát hiện ra sự thay đổi của Lục Tử Tránh, chỉ thấy cô ta trực tiếp ngăn trước mặt An Nhược: "Không cho phép anh ức hiếp cô, mẹ của Tiểu Quang chính là mẹ của tôi, tôi muốn thay Tiểu Quang chăm sóc tốt cho cô
An Nhược vốn đã tức giận, nghe Lê Tâm nói càng thêm nổi trận lôi đình: "Cái quái gì mà cô phải chiếu cố, con gái bà còn sống sờ sờ ra đây này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con nhỏ này tâm địa phải độc cỡ nào, mới có thể nguyền rủa Dư Quang nhà bà như vậy
Mắt thấy An Nhược sắp đánh Lê Tâm, Lục Tử Tránh đưa tay muốn bóp cổ An Nhược
Lão bà đáng chết này, thật sự xem hắn thành trái hồng mềm mà nắn
Còn chưa đợi tay hắn chạm tới An Nhược, chỉ thấy An Nhược đã bị lôi đến nơi xa
Cùng lúc đó, cái phích nước nóng trong tay hắn bị người bật nắp ra, nước nóng bên trong dội xuống, trực tiếp đổ ập lên đầu lên mặt hắn và Lê Tâm
Lục Tử Tránh phát ra một tiếng kêu đau đớn, cả khuôn mặt phỏng đỏ ửng, hung tợn nhìn Dư Quang
Tai Lê Tâm thì lại phát ra tiếng rên rỉ đau khổ: "Nóng quá, nóng quá, tôi bị phỏng rồi, ai đó mau cứu tôi
Dư Quang cười nhạt nhìn đôi tình nhân nhỏ trước mặt, đưa tay đóng nắp bình lại: "Đều tỉnh táo cả rồi chứ, có muốn nói chuyện nghiêm túc không
Nửa tiếng sau, Dư Quang ngồi trên giường bệnh, cười nhạt nhìn ba người đang tức giận trong phòng
An Nhược tạm thời không có thời gian để phản ứng Dư Quang, bà bây giờ bận rộn dùng ánh mắt giết chết hai kẻ dây dưa với bệnh thần kinh của con gái bà
Đồng thời toàn thân phòng bị, chỉ sợ Lục Tử Tránh tùy thời nhào về phía con gái mình
Lục Tử Tránh cũng rất bận rộn, hắn thả xuống ngón tay trên bàn không ngừng uốn cong làm động tác đào bới
Chỉ là không biết hắn muốn đào là con mắt Dư Quang, hay là trái tim của Dư Quang
Lê Tâm vẫn luôn khóc, có khi còn không quên nôn khan hai tiếng, sợ người khác quên mất thân phận thai phụ của mình
Có lẽ cảm thấy phòng bệnh quá mức im lặng, Lê Tâm lại lần nữa sụt sịt hai tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Dư Quang: "Tiểu Quang em yên tâm, vì em lần này chị nhất định sẽ chia tay với Tử Tránh, chị sẽ không để đứa bé này sinh ra trên thế giới này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lê Tâm càng nói càng bi thương, đến cuối cùng đã khóc không thành tiếng
Và lời nói của cô ta, đã thành công dẫn đến ánh mắt phẫn hận của Lục Tử Tránh đối với Dư Quang
(hết chương).