Sau khoảng một tháng nghỉ ngơi, An Nhược cuối cùng cũng tìm được người mua thích hợp, đối phương đồng ý mua lại căn nhà của An Nhược với một mức giá khá tốt
Chờ mọi việc thỏa thuận xong, Dư Quang lại liên lạc với huấn luyện viên trước đây, chuẩn bị quay về đội bắt đầu công việc
Mặc dù nguyên chủ đã rất quen thuộc với tỉnh đội, nhưng Dư Quang vẫn muốn tham gia phỏng vấn và thi viết
Tuy nhiên, những điều này đối với Dư Quang mà nói chẳng phải việc lớn gì, cậu đã dùng thành tích xuất sắc vượt qua con đường chính đáng để trở thành trợ giáo
Huấn luyện viên của Dư Quang họ Vương, ông tỏ ra khá tiếc nuối về tình cảnh của Dư Quang, nhưng tình huống này ở tỉnh đội cũng không hiếm thấy, vì vậy Vương giáo sư chỉ an ủi Dư Quang vài câu, sau đó sắp xếp công việc cho Dư Quang
Ban đầu là để thích nghi với công việc của huấn luyện viên, sau đó mới đến việc định hướng cho vận động viên, thiết kế kế hoạch huấn luyện
Những người như Dư Quang, chưa có bằng huấn luyện viên, thường sẽ được giao dẫn dắt những vận động viên sắp giải nghệ hoặc bị đánh giá là không có nhiều thiên phú, khó phát triển
Sau khi dặn dò Dư Quang một vài điều cần chú ý trong công việc, huấn luyện viên Vương cầm một xấp tài liệu đưa cho Dư Quang: "Trong này có cả danh sách những học viên có thể giao cho em, tuổi em tuy còn trẻ, nhưng cũng từng có thành tích, cứ từ từ làm quen, những người này khá dễ quản lý, anh tin em sẽ nhanh chóng bắt nhịp được thôi
Dư Quang cười nhận lấy tài liệu mà huấn luyện viên Vương đưa: "Cảm ơn huấn luyện viên, em nhất định sẽ cố gắng
Việc huấn luyện viên dẫn dắt học sinh cũng giống như đánh cược, một huấn luyện viên xuất sắc sẽ không có quá nhiều học sinh, hơn nữa huấn luyện viên cũng sẽ phân ra đối tượng bồi dưỡng trọng điểm và những thành viên thông thường
Một huấn luyện viên có thể dẫn dắt một vài học viên, nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười mấy người
Khi học viên đạt thành tích tốt, số lượng học viên của huấn luyện viên đó sẽ còn ít hơn
Những tài liệu trong tay Dư Quang lúc này đều là những người bị chọn bỏ lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có người bị đánh giá là có thiên phú bình thường, nhưng vì một vài lý do nên vẫn ở lại đội điền kinh
Lại có những người khi huấn luyện viên nghỉ hưu thì cũng chuẩn bị giải nghệ, cảm thấy mơ hồ về tương lai, không muốn tiếp tục cố gắng nữa
Dùng những học viên như vậy để thực hành quả là một lựa chọn không tồi
Huấn luyện viên Vương gật đầu: "Trong đội của chúng ta, ngoại trừ huấn luyện viên chạy tiếp sức, thì một huấn luyện viên nhiều nhất cũng chỉ dẫn tám học viên, em mới bắt đầu, anh khuyên em trước cứ chọn một người, còn lại thì chờ có chứng huấn luyện viên rồi tính sau
Dư Quang cười khẽ, xin lỗi huấn luyện viên Vương rồi đưa một tấm kẹp giấy trước mặt huấn luyện viên Vương: "Em muốn người này
Huấn luyện viên Vương cười: "Nhanh vậy đã chọn xong, xem ra đã có tính toán trước rồi, là cô ấy phải không
Huấn luyện viên Vương nghi hoặc nhìn Dư Quang, muốn nhìn thấu chút gì từ ánh mắt cậu, đáng tiếc biểu hiện của Dư Quang vô cùng bình thường, huấn luyện viên Vương chỉ có thể không chắc chắn nhắc nhở: "Em thật sự muốn cô ấy
Dư Quang chọn một người phụ nữ tên Lưu Tuệ, năm nay đã 28 tuổi, mấy năm trước cũng từng có chút thành tích, nhưng càng lớn tuổi, trạng thái của cô chẳng những không đạt đỉnh cao mà còn ngày càng chậm đi
Biết Lưu Tuệ không còn khả năng tiến bộ, đội cũng đã bàn bạc rất nhiều lần về việc giải nghệ với cô
Chỉ là Lưu Tuệ vô cùng mông lung về tương lai của mình, cô không biết giờ mình giải nghệ thì có thể làm gì, vì thế vẫn luôn trì hoãn, dự định đợi đến 29 tuổi rồi tính, dù sao nhà cô cũng không thiếu tiền
Đầu năm nay, huấn luyện viên của Lưu Tuệ vì lý do sức khỏe mà rút lui, Lưu Tuệ cũng biến thành kẻ bị bỏ rơi
Huấn luyện viên Vương vốn cho rằng Dư Quang sẽ chọn một đứa trẻ từ từ dạy dỗ, để khi đạt được thành tích cũng sẽ đẹp mặt
Khi thấy Dư Quang chọn Lưu Tuệ, huấn luyện viên Vương trong lòng vô cùng khó hiểu: Tiểu Dư thoạt nhìn không ngốc, sao lại chọn ngay cục xương khó gặm thế này
Thiên phú của Lưu Tuệ đã sớm cạn kiệt, bây giờ lại còn chẳng muốn cố gắng, người như vậy cho dù huấn luyện đến mức gần giống như lúc trước, người khác cũng sẽ không công nhận đó là công lao của Dư Quang
Nghe ra huấn luyện viên Vương muốn khuyên mình đổi ý, Dư Quang gật đầu: "Cứ chọn cô ấy đi, bây giờ còn hơn một năm nữa là đến Thế vận hội, cô ấy có nền tảng huấn luyện rồi, em chỉ cần dẫn cô ấy đi thi đấu nhiều một chút, đợi khi tích đủ điểm là có thể tham gia Thế vận hội, chạy tốt, có lẽ sẽ được một huy chương
Nghe thấy Dư Quang tự tin tràn đầy nói, huấn luyện viên Vương không nhịn được cười lắc đầu: "Anh dẫn dắt em bảy năm cũng không dám nói như vậy, khẩu khí của em thật là lớn quá
Còn một huy chương, với thành tích của Lưu Tuệ kia, muốn tham gia Thế vận hội đã khó khăn rồi
Dư Quang cười tít mắt với huấn luyện viên Vương: "Thanh xuất vu lam, em là do ngài dạy ra mà, mạnh hơn ngài một chút cũng phải thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huấn luyện viên Vương ném tài liệu của Lưu Tuệ vào lòng Dư Quang: "Đi đi đi, khẩu khí của em đúng là lớn thật đấy, sang năm cô ta sẽ giải nghệ thôi, anh xem là giải nghệ sớm hay là tham gia Thế vận hội sớm đây, nếu em thật sự có bản lĩnh đưa cô ta vào đội tuyển quốc gia, anh sẽ xin tỉnh đội chia cho em một căn hộ nhỏ
Dư Quang cười khẽ nhìn huấn luyện viên Vương chuyển tên Lưu Tuệ sang danh sách của mình trên máy tính: "Nhà thì không cần đâu, đợi khi Lưu Tuệ đạt thành tích rồi, tự nhiên sẽ mua cho em thôi
Huấn luyện viên và học viên vốn dĩ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, Lưu Tuệ có thành tích thì cậu cũng có được không ít lợi ích
Huấn luyện viên Vương bị cái kiểu khoe khoang không biết ngượng của Dư Quang làm cho cười: "Em đúng là tự tin thật đấy
Dư Quang hồi tưởng lại và cười nhẹ nhàng: "Tại ngài dạy tốt ạ
Vương giáo sư bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ Dư Quang lại có da mặt dày như vậy: "Tốt lắm, em bây giờ vẫn đang trong thời gian thực tập, phải cố gắng tạo ra thành tích, nếu cảm thấy Lưu Tuệ không thích hợp thì nhận thêm người khác
Lời này có thể nói là đang bảo vệ Dư Quang rất nhiều, Dư Quang lúc này cười khẽ gật đầu: "Cảm ơn huấn luyện viên
Có người ủng hộ mình coi như không tệ rồi
Sau khi tham gia buổi họp sáng, đến giờ huấn luyện buổi chiều, huấn luyện viên Vương liền dẫn Lưu Tuệ đến trước mặt Dư Quang: "Làm quen chút đi, sau này Dư Quang sẽ là huấn luyện viên của em
Dù sao thì cả hai đều từng là vận động viên chạy bộ, mặc dù không cùng một đội, nhưng xem như là biết nhau
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với Dư Quang, Lưu Tuệ không khỏi nhìn vào chân trái của Dư Quang: Nghe nói là đóng tấm thép vào, sao đã vội trở lại đội thế
Nhưng trong mắt Lưu Tuệ, Dư Quang quả thực là một người có tính toán trước, rõ ràng nhỏ hơn cô bảy tuổi, nhưng khi cô còn đang mông lung về việc sau này sẽ làm gì, thì Dư Quang đã lấy được tư cách trợ giáo
Quả nhiên, ngay cả trẻ con cũng sống tỉnh táo hơn cô
Thấy Lưu Tuệ cứ nhìn chằm chằm vào chân mình, Dư Quang thản nhiên đưa chân ra trước mặt Lưu Tuệ: "Bị gãy rồi, nhưng mà vẫn phải kiếm tiền nuôi gia đình, nên Lưu tỷ phải cố lên thôi
Lưu Tuệ vốn tính tình chất phác, nghe Dư Quang nói xong liền luống cuống gật đầu: "Ừ
Nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở Dư Quang: "Thật ra em chọn người nào trẻ hơn thì tốt hơn đấy
Tình trạng của bản thân mình cô rõ nhất, cuộc đời của cô xem như đã bỏ đi rồi, nhưng cô cũng không biết mình còn kiên trì ở đội điền kinh để làm gì
Chẳng qua chỉ là muốn cho bố mẹ có chút chuyện để nói khi gặp họ hàng bạn bè, mấy năm trước khi cô đạt được thành tích tốt thì đúng là như vậy, nhưng hiện tại thì bố mẹ đã rất ít khi nhắc đến cô trước mặt bạn bè, họ hàng, mỗi khi thấy cô đều thở ngắn than dài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu Tuệ lại nhìn về phía chân đang bó bột của Dư Quang, nếu như cô cũng bị què thì có phải là không cần phải xoắn xuýt như vậy nữa không
(Hết chương này).