Lê Tâm nghĩ Dư Quang có thể sẽ xuất hiện các loại phản ứng, có thể này bên trong tuyệt đối không bao gồm loại này hiện tại, như là cùng một người bạn cũ ôn chuyện
Thái độ quỷ dị của Dư Quang làm xáo trộn kế hoạch của Lê Tâm, Lê Tâm trầm mặc hồi lâu, mới rốt cuộc tìm về ý nghĩ của mình: “Dư Quang, ta tha thứ ngươi, nhưng về sau chúng ta không còn là bạn nữa.”
Tha thứ đương nhiên là không có khả năng tha thứ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến cách cô ta nói chuyện để ứng phó với Dư Quang
Dư Quang là người coi trọng nhất những công phu bên ngoài, lúc trước bọn họ giao hảo, Dư Quang cũng đang cố gắng tô vẽ hình tượng nhân thiết quang minh, cố gắng của cô ta
Hiện giờ bị cô ta kích thích như vậy, biết đâu có thể làm Dư Quang nói ra lời trong lòng
Đây cũng là điều cô ta học được từ Dư Quang
Trong giọng nói của Dư Quang mang một tia kinh ngạc: “Tâm Tâm, chúng ta cư nhiên là bạn à, thật đáng sợ, ta đến không may đến mức nào mới có thể cùng ngươi làm bạn, ngươi từ nhỏ đã không học giỏi, đến nơi quyến rũ nam sinh còn trộm đồ, ngày thường thích nhất đi rêu rao tung tin đồn nhảm nói xấu, ta sao có thể cùng ngươi làm bạn!”
Tung tin đồn nhảm là việc dễ nhất trên đời mà lại không tốn chi phí, mà người bị tung tin đồn nhảm chỉ có thể tự nhận không may, cố nghĩ hết biện pháp tự chứng trong sạch
Bởi vì ai nấy cũng đều yêu thích những cốt truyện mới lạ, họ sẽ không quan tâm những lời nói đó có chân thực hay không, chỉ cần những lời nói này đâm trúng điểm hưng phấn của họ, họ liền sẽ thêm mắm thêm muối đem câu chuyện tiếp tục kể
Nếu không, cũng sẽ không có chuyện sau khi nguyên chủ chết, người ta lại truyền ra chuyện nguyên chủ yêu Lục Tử Tránh mà không được, rồi châm ngòi đồn thổi giữa Lê Tâm và Lục Tử Tránh
Tất cả điều này đều chẳng qua là do những người kia muốn biên chuyện càng thêm hoàn chỉnh thôi, nếu Lê Tâm thích cốt truyện như vậy, vậy cô ta sẽ giúp Lê Tâm mở thêm vài cốt truyện hay nữa
Không cần cảm ơn, đều là việc cô ta nên làm
Lê Tâm hiển nhiên không nghĩ đến, Dư Quang thế mà lại có thể ăn nói lung tung như vậy khi hai người nói chuyện riêng
Nhìn ánh mắt chấn kinh của cha mẹ, hiện tại cô ta hận không thể ăn tươi Dư Quang: “Ngươi đánh rắm, ta chỉ có một mình Tử Tránh là bạn trai, chưa từng trộm đồ vật.”
Dư Quang tung tin đồn nhảm, cô ta muốn cáo Dư Quang tội tung tin đồn nhảm
Giọng Dư Quang mang vẻ lời khuyên thấm thía: “Tâm Tâm, nhiều năm như vậy rồi, sao thói nàng tiểu thái muội của ngươi vẫn chưa sửa được, cứ chửi thề, còn đi ra ngoài la cà với nam nhân, như vậy là không tốt đâu.”
Rồi cô ta lại bổ sung: “Có phải bây giờ ngươi vẫn còn dùng cái thứ kia không, cái đó thật không tốt, có khi sẽ bị bắt đó.”
Lê Tâm bị những lời vô sỉ của Dư Quang làm cho tức nghẹn ngào khóc rống: “Ngươi đánh rắm, ta không có, ta trong sạch.”
Dư Quang giống như một cô chị lớn bất đắc dĩ, dùng ngữ điệu bao dung mà nói: “Đúng đúng đúng, Tâm Tâm nhà ta đã sớm bỏ rồi, em yên tâm, chị nhất định sẽ giúp em giữ bí mật.”
Lê Tâm bị sự vô sỉ của Dư Quang làm cho ngây người kinh ngạc, cô ta giơ tay ném điện thoại xuống đất thật mạnh, lại không cẩn thận làm đau vết thương, thét lên một tiếng thảm thiết
Phía bên kia, Dư Quang nhìn cái điện thoại phát ra âm thanh rên rỉ, bất đắc dĩ lắc đầu: Đến cái tố chất trong lòng như này mà cũng có thể hại chết người, nguyên chủ đến tột cùng phải yếu đến mức nào chứ
Hay phải nói Lục Tử Tránh có bao nhiêu xuẩn, thế mà bị một người phụ nữ như vậy đùa bỡn trong lòng bàn tay
Lưu Tuệ mặt dày lại gần: “Huấn luyện viên, vừa rồi cô nói chuyện với ai vậy, nghe có vẻ không giống người tốt gì hết!”
Cha mẹ cô ấy hai ngày trước có đến, còn mang cho cô ấy không ít đồ tốt, chờ đến khi thấy thành tích của cô, cha mẹ mặc dù không nói gì nhưng lại khóc lóc ra về, cũng không khuyên cô ấy giải nghệ nữa
Chỉ bảo cô ấy nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không thể phụ chính mình, nếu có gì cần, cứ tùy ý nói với người nhà
Nhưng đừng quá chấp nhất vào thành tích, bởi vì nó chỉ là một con số vô nghĩa, chỉ cần cố gắng không để sau này phải hối hận là đủ
Điều này khiến Lưu Tuệ tràn đầy hy vọng vào tương lai, ngay cả huấn luyện cũng có động lực hơn
Chỉ là điều đó không cản được cô ấy tò mò về chuyện bát quái của Dư Quang
Dư Quang mỉm cười với Lưu Tuệ: “Cô chắc chắn muốn biết chứ?”
Những lời cô nói với Lê Tâm có thể được coi là trêu đùa, nhưng nếu nói với người khác thì sẽ thành tung tin đồn nhảm
Cô xưa nay vẫn là người tuân thủ trật tự xã hội, tuyệt đối không làm chuyện hại người không lợi mình này
Hết cách, ai bảo trong xương cốt cô đều tràn đầy chính nghĩa chứ
Lưu Tuệ: “…” Thật ra cũng không quá tò mò, dù sao cũng không liên quan nhiều đến mình
Hơn nữa huấn luyện viên có vẻ như không mang ý tốt
Thấy Lưu Tuệ chùn bước, Dư Quang cười khẽ đẩy kính mắt: “Tháng sau phải tham gia đại hội toàn quốc, nếu như cô chạy không được 11 giây 15, tôi đảm bảo dù cô có đến thế vận hội cũng không lọt vào vòng chung kết đâu.”
Giọng Lưu Tuệ hơi sa sút: “Huấn luyện viên, cô xem huấn luyện viên người ta đều dỗ dành vận động viên, chỉ có cô toàn là móc mỉa tôi.”
Bây giờ ít ra cô ấy cũng là người chạy nhanh nhất trong tỉnh, huấn luyện viên không thể đối xử với cô ấy tốt hơn chút sao
Rõ ràng cười ôn nhu như vậy, sao lời nói ra toàn kẹp dao không thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô ấy còn là bảo bảo đó
Nghe Lưu Tuệ nói giống như đang phàn nàn, Dư Quang đẩy kính mắt: “Cô nghe lời dễ nghe đã đủ rồi, sang năm thế vận hội mùa hè cô ba mươi tuổi, sau này trạng thái cơ thể sẽ càng xuống dốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng có nghĩa là, thế vận hội năm sau là cơ hội duy nhất của cô
Nếu như cô muốn nằm ì, bây giờ tôi sẽ ghi âm một tràng âm tần nịnh nọt cô, rồi phát bên tai cô hai mươi tư giờ, sau đó tôi sẽ đi tìm một đứa trẻ ngoan để huấn luyện lại, cả cô và tôi đều sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Vai Lưu Tuệ có chút xụ xuống: “Huấn luyện viên, không phải ý tôi như vậy, tôi chỉ là muốn để cô khen tôi một lần thôi.”
Huấn luyện viên nhà cô ấy trước giờ đều là giáo dục bằng roi vọt, dù biết huấn luyện viên là vì tốt cho cô, nhưng vẫn cảm thấy thất vọng, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó
Dư Quang cất kẹp tài liệu: “Cô nên hiểu rõ một chuyện, muốn người khác khích lệ, vậy cô nhất định phải đạt được thành tích, đương nhiên cô cũng có thể dùng tiền mua, nhưng tôi đảm bảo những thứ cô mua được tuyệt đối không phải là khích lệ, mà là nịnh bợ.”
Một câu nói của mình mà lại dẫn đến một tràng dài của Dư Quang, Lưu Tuệ dùng chân đào sân bãi nhựa: “Người ta chỉ là muốn cô khen khen người ta thôi mà, nịnh nọt cũng được.”
Lão Lưu muốn tặng nhà cho huấn luyện viên, nhưng huấn luyện viên cự tuyệt
Dư Quang cười khẽ nhìn Lưu Tuệ: “Tôi không có khả năng nịnh nọt cô, hơn nữa cô cũng không có nhiều tiền đó đâu.”
Nghĩ lúc trước khi cô vừa mới vào thế giới này, Lưu Tuệ đã mua chuộc không được cô, huống chi bây giờ tài chính dưới danh nghĩa của cô đã càng ngày càng nhiều
Tiền người này có thể bỏ ra, cô căn bản không để vào mắt
Lưu Tuệ lại lần nữa bĩu môi: “Vậy tôi đi huấn luyện.”
Huấn luyện viên thật nhẫn tâm, căn bản không hề nghĩ tới chuyện muốn dỗ cô ấy
Dư Quang cười nhẹ nhàng gật đầu: “Hôm nay đừng luyện, luyện nhiều mệt lắm, cô về ký túc xá nằm đi, thấy dạo gần đây cô đều tiều tụy.”
Lưu Tuệ: “…Huấn luyện viên, em sai rồi.”
Được thôi, tình yêu của huấn luyện viên không phải người thường có thể hưởng thụ
Dư Quang cũng không khuyên thêm mà trực tiếp điều khiển xe lăn đi ra ngoài
Lưu Tuệ theo bản năng gọi người lại: “Huấn luyện viên, cô đi đâu?”
Dư Quang cũng không quay đầu lại mà trả lời: “Huấn luyện mệt quá, tôi về ký túc xá nằm, về sau mỗi lần cô thấy huấn luyện vất vả, tôi sẽ giúp cô nằm một chút.”
Cách đối phó với người thích lười biếng, chính là nằm bẹp hơn đối phương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mắt Lưu Tuệ trong nháy mắt mở to: “Ta thảo, như vậy có hơi quá đáng rồi đó!”
(Hết chương này).