Lê Tâm phẫn hận trừng y tá, rất muốn moi cả mắt người này ra
Trong túi không có hai cái thứ đồ chơi thép, lại dám mặt dày so đo với nàng
Cơn phẫn nộ tột độ khiến Lê Tâm hóa thân thành sư tử cái táo bạo, quát mắng ầm ĩ với y tá
Cái thứ quỷ nghèo, tiện nhân, rác rưởi gì đó, loại hàng hóa đi ra đường không ai thèm mua, mấy lời đạo đức giả kia của y tá vừa rồi, hoàn toàn kích phát bạo ngược nhân tử trong lòng Lê Tâm
Nếu có thể, nàng hận không thể ăn tươi nuốt sống y tá
Con tiện nhân này dựa vào cái gì mà dám lớn tiếng phát ngôn bừa bãi trước mặt mình
Lê Tâm chửi mắng tuy thoải mái, nhưng không biết rằng biểu hiện lúc này của mình đã bị cảnh viên ghi lại chân thực qua camera, làm bằng chứng về sau chứng minh cô ta tinh thần bình thường
Ở một bên khác, Dư Quang đã thông qua thao túng camera điện thoại của Lê Tâm, rõ ràng nắm bắt được tình huống bên này
Thấy Lê Tâm bị cảnh sát áp đi, Dư Quang đã chuyển một khoản tiền vào tài khoản của y tá
Đây là người cô ta sắp xếp qua chăm sóc Lê Tâm, nhiệm vụ duy nhất của y tá là nói ra đoạn đạo lý lấp lửng kia vào thời khắc cuối cùng
Xem hiệu quả hiện tại thì y tá làm quá tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
08 suy nghĩ hồi lâu, mới rụt rè hỏi Dư Quang: "Túc chủ, rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào mà có thể đoán được từng bước thế
Dư Quang cười khẽ đẩy nhẹ mắt kính: "Ta đâu phải là thầy bói, làm sao mà cái gì cũng đoán được, ta chỉ là tìm người phổ cập khoa học cho cặp vợ chồng kia biết phương pháp một lần nữa trở thành người giám hộ con cái, tiện thể nhắc nhở họ cách tìm người thôi
Việc người có thể làm người giám hộ hay không không quan trọng, mấu chốt là tài khoản nhất định phải giám hộ tốt
Xem ra vợ chồng Lê gia thực sự tán thành câu nói này
08: "..
Túc chủ, ngươi thật là tổn thương người ta đấy
Dư Quang không trả lời 08 mà chỉ nhẹ nhàng cười rồi xóa bỏ phần mềm Trojan cài trong điện thoại của Lê Tâm, thứ này về sau không dùng đến nữa
Trong sự mong chờ của mọi người, thế vận hội cuối cùng cũng tới
Lưu Tuệ, người sắp sửa ra đấu trường, phát hiện Dư Quang có điều muốn nói, liền lập tức giơ tay chế chỉ Dư Quang: "Đừng nói gì cả, tôi biết mình kém cỡ nào
Cô hiện giờ không muốn tiếp nhận những lời giáo huấn ngăn cản, chỉ muốn im lặng cảm thụ cái giây phút lần đầu và cũng là lần cuối trong cuộc đời mình được đứng trên đấu trường này
Dư Quang lại khó có dịp không mang nụ cười thương hiệu: "Từ trước tới nay, cô đều làm rất tốt, lần này ta muốn nói là -"
Lưu Tuệ theo bản năng bịt tai lại: "Tôi không nghe, tôi không nghe
Vị huấn luyện viên lòng dạ hiểm độc này sao lại khen cô, nhất định là lại định nói lời ác độc gì đây
Dư Quang thấy nghe lời liền gật đầu: "Được, ta không nói
Thấy Dư Quang chuẩn bị rời đi, Lưu Tuệ kéo tay giữ xe lăn của Dư Quang lại, cười làm lành: "Huấn luyện viên đừng đi mà, chúng ta nói chuyện thêm hai câu nữa thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huấn luyện viên khó lắm mới nói được một câu dễ nghe, nếu không nghe được thì thật là đáng tiếc
Dư Quang dừng xe lăn lại, nở một nụ cười hiền từ với Lưu Tuệ: "Ta muốn nói là, phòng ốc với hộ khẩu của ta trông cậy vào cả vào cô đấy
Với thân phận huấn luyện viên vô địch thế giới chắc cũng có đặc quyền chứ nhỉ
Hai mắt Lưu Tuệ lấp lánh nhìn Dư Quang: "Huấn luyện viên, những lời này là thật phải không, thật sự cô thấy tôi có hy vọng giành quán quân phải không, cô có lòng tin vào tôi đến thế cơ à
Khóe miệng Dư Quang cong lên một đường cong nhỏ: "Ta tin vào chính mình, ta nhất định làm được
Không phải là tin vào Lưu Tuệ, mà là có lòng tin vào bản lĩnh của mình
Lưu Tuệ hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng: "Huấn luyện viên cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đoạt một cái nhà về cho cô
Ừm, là quán quân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô ấy bị huấn luyện viên khen đến lú lẫn rồi
Dư Quang lại lắc đầu lần nữa: "Cô làm mọi thứ đều không phải vì người khác, cô chỉ vì bản thân mình mà thôi
Việc nhà cửa chỉ là một trò đùa, còn về phần hộ khẩu đã sớm được bề trên sắp xếp quay lại rồi, cô từ trước đến nay không hề đặt hy vọng vào ai, cũng sẽ không nhận ân huệ vô duyên vô cớ của người khác
Từ đầu đến cuối, những thứ cô có được đều là dựa vào bản lĩnh của mình
Vẻ mặt của Lưu Tuệ nghiêm túc hẳn lên: "Huấn luyện viên
Cô cảm thấy những lời mà Dư Quang sắp nói tới đây cực kỳ quan trọng
Dư Quang giơ tay chỉ về phía đường chạy nước rút phía xa: "Cô nhớ lấy, đợi đến khi cô lên đấu trường rồi, tiếng súng lệnh vừa vang lên, mục tiêu duy nhất của cô chỉ có một, những người xung quanh đều là phù du, ý nghĩ duy nhất của cô chính là vượt qua cái vạch kia
Huấn luyện chính thống thì đến đây, sắp tới đấu trường chung kết, họ tới cái không khoa học luôn đi
Ánh mắt Lưu Tuệ đầu tiên là có chút mờ mịt, sau đó trở nên kiên định: "Vâng
Cô tin rằng mình sẽ là người nhanh nhất
Dư Quang cười khẽ gật đầu, chính là cái loại tự tin mù quáng này
Hơn một năm nay mới lần đầu được Dư Quang khen ngợi, Lưu Tuệ không nhịn được tiến lại gần Dư Quang: "Huấn luyện viên, cô khen tôi thêm hai câu nữa đi
Khóe miệng Dư Quang cong lên: "Nghe chưa đủ à
Làm người không thể tham lam không đáy được
Lưu Tuệ ra sức lắc đầu: "Chưa đủ
Mấy lời khen như này, nghe sao cho đủ được
Nụ cười của Dư Quang càng thêm ôn nhu: "Cố gắng mà chạy đi, dù sao ngoài chạy bộ cô chẳng biết làm gì, nếu không lấy được thành tích tốt, đến lúc thừa kế gia nghiệp cũng không được đâu
Dù ba cô có thuê CEO thì cô cũng không nghe hiểu đối phương nói gì, đến lúc ấy ngày tháng lại khổ sở thôi, chưa biết chừng công ty cũng bị người khác thâu tóm luôn ấy chứ
Nhưng nếu như có danh hiệu quán quân thế giới thì lại khác, chí ít cái sức uy hiếp cũng là hàng thật giá thật, đối phương dù muốn làm gì thì cũng sẽ kiêng kị mà không dám ra tay
Lưu Tuệ đang nóng lòng muốn thử muốn được nghe khích lệ, ngây ngốc nhìn Dư Quang: Nàng ta chỉ muốn nghe huấn luyện viên khích lệ đôi câu thôi mà, có cần phải nói những lời nhói tim như vậy không chứ
Quả nhiên vẫn không thể ôm hy vọng gì với huấn luyện viên được mà
Không thể không thừa nhận, hiệu quả khai thông tâm lý của Dư Quang thực sự rất tốt
Lưu Tuệ luôn duy trì vị trí thứ hai trong đội hình, nhanh chóng tấn cấp, giành được những tràng pháo tay vang dội của cả hội trường
Giờ phút này Lưu Tuệ đại diện không chỉ riêng cho quốc gia mình mà còn cho cả sự thức tỉnh một lần nữa của thể năng nữ giới châu Á
(mờ mờ thôi, các vị hiểu là được) Lúc Lưu Tuệ lọt vào chung kết, tiếng hoan hô của toàn trường đã vang lên không ngớt
Lưu phụ và Lưu mẫu không chỉ gọi bạn bè thân thích tới, mà thậm chí còn dẫn cả các cấp cao của công ty đến hò hét cổ vũ cho Lưu Tuệ
Đây chính là khoảnh khắc tự hào nhất trong cuộc đời họ, thậm chí còn vượt qua cả cái thời điểm mà họ gây dựng lên cơ ngơi văn phòng một tay
Lưu Tuệ vẫn là tác phẩm mà họ tự hào nhất
Mãi đến khi các vận động viên vào vị trí, tất cả mọi người mới một lần nữa nín thở, sân bãi trở nên hoàn toàn tĩnh lặng
Không phải mười mấy giây gì cả, họ hoàn toàn nín nhịn được
Lưu Tuệ nhắm mắt lại, bình tâm tĩnh khí cảm nhận sân đấu yên tĩnh
Trong vài giây ngắn ngủi, đủ mọi chuyện đã xảy ra trong quá trình tập luyện hằng ngày, đều lướt qua một lần trong đầu cô
Khi tiếng còi chuẩn bị vang lên, những ý nghĩ trong lòng Lưu Tuệ đã hoàn toàn thanh tỉnh, Lưu Tuệ ngẩng đầu, trước mắt chỉ còn lại dải lụa đỏ chói mắt dài hơn trăm mét kia
Theo tiếng súng lệnh vang lên, Lưu Tuệ nhanh như bay vọt ra, cô muốn thắng, huấn luyện viên nói đúng, cô nhất định sẽ thắng, cô là người chạy nhanh nhất
Chạy nước rút, chạm vạch, xông tới điểm cuối, hội trường vang lên tiếng reo hò đinh tai nhức óc
Lưu Tuệ mờ mịt nhìn xung quanh, rồi sau đó giơ tay phải lên, hai ngón
Cô hình như là người thứ hai
(hết chương này)..