Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 597: Thập nương tại kịch bản bên trong chuyên tâm xem diễn




Võ Trạch và Kỷ Vân Thiên là quan hệ cấp trên cấp dưới, mặc dù Kỷ Vân Thiên trước đây cũng lấy thân phận thuộc hạ của Võ Trạch làm vinh
Cũng không biết vì sao, giờ phút này hai chữ chủ tớ này nghe vào lại càng thêm chói tai
May là lão giả kia không có ý định tiếp tục chủ đề này, mà quay đầu lại vẻ mặt không đồng tình nhìn Dư Quang: “Ngươi nha đầu này, tâm tư thật độc ác, ra tay cư nhiên tàn nhẫn như vậy.”
Thấy lão giả đối đầu với Dư Quang, Võ Trạch và Kỷ Vân Thiên theo bản năng lùi về sau một chút, bọn họ đã lĩnh giáo qua sự sắc bén của Dư Quang, chỉ sợ Dư Quang lại chuyển mũi dùi sang bọn họ
Dư Quang cười nhẹ nhàng nhìn lão giả: “Không biết các hạ là đến giúp ai.”
Lão giả kiêu ngạo hất cằm lên: “Quản chuyện thiên hạ, giúp người đáng giúp.”
Dư Quang cười gật đầu: “Cảnh giới không sai, nhưng ta không rõ ý nghĩa ngươi vì La Sinh mở miệng trách cứ ta là gì, ngươi muốn cứu hai người này, vừa nãy cũng đã vì ta ra tay mà thoát ly nguy hiểm
Chẳng lẽ nói, ngươi cảm thấy chỉ cần giết ta cái người cứu người này, người cứu bọn họ sẽ biến thành ngươi
Ngươi hết yêu nữ rồi lại yêu nữ, chính là tính toán đổ hết tội lên người ta, làm cho ngươi có thể yên tâm thoải mái giết ta?”
Nghe được hai câu hỏi này, Kỷ Vân Thiên theo bản năng ôm chặt Trịnh nhị trong ngực: Hắn nói cái gì vậy, miệng của nữ nhân này quả thực là đặc biệt trơn tru
Lão giả cũng bị một tràng lời nói của Dư Quang làm cho ngơ ngác, muốn động thủ lại có chút kiêng kỵ: “Ngươi cái con yêu nữ này, lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, còn trách người ta hiểu lầm ngươi à?”
Thế mà dùng dây cung cắt đứt cổ người khác, chuyện này đâu phải nữ tử bình thường có thể làm, không phải yêu nữ thì là cái gì
Dư Quang một chân giẫm lên thân thể không đầu của La Sinh, nghiêm túc nhìn lão giả: “Hiện tại ngươi cảm thấy ta không nên cứu bọn họ, hay là cảm thấy thân là nữ tử ta không nên ngoan lệ như thế?”
Lão giả có vẻ ghét bỏ việc dây dưa với Dư Quang: “Tự nhiên là ngươi không nên tâm ngoan thủ lạt như thế.”
Dư Quang nhẹ nhàng gật đầu: “Hôm nay nếu là chuyện do nam tử làm, ngươi nhất định sẽ khen một câu sát phạt quyết đoán, nhưng hiện tại là nữ nhân làm, ngươi liền tâm sinh bất mãn.”
Không đợi lão giả trả lời, Dư Quang đã tự mình tiếp lời: “Kỳ thật ta cảm thấy so với hận ta, ngươi càng nên hận hai tên vô dụng này
Bọn họ thế mà bị một nữ tử cứu, quả thực vũ nhục tôn nghiêm nam nhân các ngươi, không bằng để bọn họ chết đi tạ thiên hạ.”
Nàng không có hứng thú với việc cứu đám cặn bã hai mặt này, nếu cần thiết, nàng cũng không ngại giúp thêm một tay
Phát hiện chủ đề lại một lần nữa chuyển đến Võ Trạch và Kỷ Vân Thiên, giọng lão giả càng thêm phẫn nộ: “Ngươi con nhóc này, thật là không biết đạo lý, lão phu nói là sao ngươi lại lòng dạ ác độc như vậy, có quan hệ gì đến việc ngươi là nam hay là nữ.”
Con nhóc này miệng lưỡi quá lưu loát, nếu không phải kiêng dè thân phận trong giang hồ, hắn đã sớm ra tay kết thúc ả rồi
Dư Quang như không nhận thấy sát ý nồng đậm toát ra từ người đối phương, vẫn tự nói tiếp: “Vậy thì ra là ta hiểu lầm các hạ rồi, vốn tưởng rằng các hạ cứu người là tính toán động thủ với đối phương, nào ngờ là ta suy nghĩ nhiều, các hạ đây là chuẩn bị dập đầu quỳ lạy đến khi người ta tự ti mặc cảm à!”
Sau đó lại giơ ngón tay cái về phía lão giả: “Tiên sinh thật đại nghĩa, vì cứu người mà có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần dập đầu không chết thì dập đến chết, thật là nhân tài kiệt xuất của giới cầu người, là mẫu mực của chúng ta.”
Nghe những lời mang đầy ý khiêu khích của Dư Quang, 08: “...” Túc chủ thật là đại ca của giới đốp chát
Lão giả rốt cuộc không nhịn được, gầm lên nhào về phía Dư Quang: “Ngươi con yêu nữ này, lão phu đây sẽ thay mặt võ lâm trừ họa ngươi.”
Vũ khí mà lão giả dùng là một cây quạt xếp, khi cơ quan được mở ra, từ đỉnh quạt bắn ra hơn mười lưỡi dao mỏng như cánh ve
Nhìn vào cứ như muốn lăng trì Dư Quang
Vốn cho rằng mình có thể nhất kích tất trúng, cắt cái ả nữ nhân ghê tởm kia thành trăm mảnh
Ai ngờ còn chưa đợi lưỡi dao đến trước mặt Dư Quang, thì đã bị Dư Quang một phát tóm được cổ tay
Lão giả muốn thoát khỏi sự khống chế của Dư Quang, nhưng cổ tay của hắn giống như bị kìm khóa lại, nửa điểm không thể nhúc nhích
Lão giả giận dữ gầm lên: “Yêu nữ, ngươi thả lão phu ra, lão phu muốn băm ngươi thành muôn mảnh.”
Dư Quang gật gật đầu, sau đó trực tiếp giật tay đang cầm quạt của hắn xuống: “Từ khi mới gặp mặt, ngươi vẫn luôn gọi ta yêu nữ, nói ta tàn nhẫn, nếu ta không làm gì đó thì thật làm ngươi thất vọng mất.”
Nghe tiếng kêu thảm thiết của lão giả, 08: “...”
Theo lẽ thường thì, những lời này có phải là nên nói trước khi động thủ hay không
Lão giả ngược lại là rất nhạy cảm cảm thấy Dư Quang muốn làm gì, lúc này cũng không đoái hoài đến chuyện mình muốn cứu người nữa, ôm lấy vết thương xoay người bỏ chạy
Đáng tiếc, mái tóc của hắn đã hạn chế phạm vi hoạt động
Chỉ thấy Dư Quang túm lấy búi tóc của lão giả, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ: “Đi đâu mà vội, đồ vật còn chưa lấy đây này, ta cũng không phải kẻ cướp, sao lại tự nhiên muốn quạt của ngươi chứ.”
Nhìn trên mặt quạt toát ra sát khí trùng điệp, liền biết ngày thường làm điều ác không ít
Nàng không có hứng thú vì người khác mà ra mặt, chỉ là không muốn bỏ qua con chó má có ý định gây tổn thương đến nàng mà thôi
Mắt lão giả trừng đến lồi ra: “Ngươi dám.”
Một giây sau, cái quạt xếp đầy dao nhận kia đã bị Dư Quang nhét vào cuống họng lão giả: “Thử xem?”
08: “...” Vì sao túc chủ mỗi lần đều động thủ xong rồi mới bắt đầu kêu gào vậy
Dư Quang một bên tiếp tục nhét quạt vào miệng lão giả, một bên dành thời gian trả lời 08: “Vì như thế hắn sẽ nghe được rõ ràng hơn.”
Khi nhận ra tính mạng bị đe dọa, sẽ cảm thấy không gian xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, đạo lý là như thế
08: “..
A!” Tuy vẫn không hiểu, nhưng túc chủ bằng lòng giải thích là tốt rồi
Một cái quạt nhét vào, lão giả hoàn toàn không động đậy, máu tươi từ miệng mũi trào ra
Dư Quang vừa thả tay ra, lão giả liền mềm oặt ngã xuống nước, không còn bộ dạng cao nhân ngoài vòng thế sự lúc mới xuất hiện nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay lúc này, Trịnh nhị trong ngực Kỷ Vân Thiên đột nhiên động đậy
Không đợi Kỷ Vân Thiên phản ứng, Võ Trạch đã nhanh tay bịt miệng Trịnh nhị
Thời điểm này, bọn họ nhất định phải giữ im lặng
Kỷ Vân Thiên theo bản năng nhìn về phía Võ Trạch, thấy đối phương khẽ lắc đầu với mình, dùng ánh mắt lặng lẽ truyền đạt một thông tin: Tuyệt đối không được khinh cử vọng động
Môi mỏng Kỷ Vân Thiên mím lại thành một đường, kín đáo gật đầu với Võ Trạch, ý bảo mình đã hiểu ý của Võ Trạch
Lúc này, đích thực nên giảm bớt sự hiện diện của mình xuống
Nhờ phúc của Dư Quang, hai chữ "Chủ tớ" này lần đầu tiên đạt được chung một nhận thức, chứ không phải tranh nhau muốn vì đối phương hi sinh
Bọn họ quá tập trung vào đối phương, lại không phát hiện ra một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt Trịnh nhị
Thấy mặt trăng đã chếch đi một chút, Dư Quang giẫm lên thi thể của hai người chậm rãi từ trong nước bước lên
Áo bào trên người nàng ướt đẫm dán sát vào cơ thể, hiện rõ đường cong quyến rũ
Tuy rằng không nhìn rõ tướng mạo, nhưng cũng có thể tưởng tượng đây là một mỹ nhân vũ mị yêu kiều đến nhường nào
Đáng tiếc, những người ở đó đều không có tâm tư thưởng thức, theo bước chân Dư Quang, Võ Trạch và Kỷ Vân Thiên lại lần nữa lùi lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn những kẻ bị Dư Quang “trồng” xuống đất kia thì bắt đầu điên cuồng cầu xin tha thứ
(Hết chương này).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.