Lợn rừng ngửi được hơi người càng thêm táo tợn, thở hồng hộc xông về phía Dư Quang
Dư Quang cũng không tránh né, trở tay nắm chặt hàm răng to lớn của lợn rừng, nhấc bổng nó lên cao, rồi mạnh tay quật xuống đất
Lợn rừng to lớn, cú quật này tạo ra tiếng ầm vang, cả mặt đất cũng rung lên
08 cho rằng Dư Quang sẽ tiếp tục nện đầu lợn rừng, ai ngờ, sau khi lợn rừng ngã xuống, Dư Quang liền vung quyền, một quyền tiếp một quyền giáng xuống đầu lợn rừng
Lợn rừng giãy giụa, gào thét nhưng không tài nào thoát khỏi được Dư Quang
Tiếng xương vỡ răng rắc vang lên bên tai không ngừng, 08 lẳng lặng kéo căng chăn nhỏ của mình, âm thanh này quá đáng sợ, hơn nữa nó dám chắc những tiếng đó không phải tiếng xương tay chủ nhà nó
Lợn rừng đau đớn, kéo Dư Quang ra xa gần mười mét, cuối cùng đâm đầu vào một cái cây lớn rồi im bặt
Để bảo đảm lợn rừng thật chết, Dư Quang lại vung quyền đánh gãy sống lưng lợn, rồi mới nhảy xuống khỏi người nó
Lợn rừng phát ra một tiếng "khục", lần này thì thật sự chết rồi
Rõ ràng lúc nãy nó còn giữ lại chút hơi tàn, định cùng Dư Quang đồng quy vu tận
Dư Quang cúi người, nhặt một mảnh đá trên đất, dễ dàng lột da lấy máu lợn rừng
Động tác nhanh nhẹn, lưu loát của nàng khiến 08 cứng lưỡi, nhỡ một ngày nào đó nó đắc tội chủ nhà, không biết chủ nhà có lột da nó lưu loát như vậy không
Ngay lúc 08 đang run rẩy thì, giọng nói nhẹ nhàng của Dư Quang truyền đến: "Ngươi vốn dĩ đã không cần mặt mũi, ta lột da ngươi làm gì
08: "..
Đau tim
Lại nghe thấy Dư Quang hỏi: "Việc sống làm xong chưa
08: "..
Hắn thật không biết mà
Thấy 08 lại tiếp tục im thin thít, Dư Quang kéo con lợn rừng đã xử lý sạch sẽ đến bờ sông, dựng bếp nướng thịt
Thịt nướng phát ra tiếng xèo xèo đặc trưng khi mỡ nóng lên, Dư Quang thì lấy từ trong bụng lợn ra một đống lớn đồ vật, đi ra bờ sông rửa sạch
08 nhịn mấy lần, cuối cùng vẫn mở miệng với Dư Quang: "Túc chủ, ăn nội tạng không tốt cho sức khỏe
Lần này, Dư Quang không thèm nói một lời, trực tiếp trói 08 lên giường nhỏ
Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có dùng chỉ số thông minh não tàn để phỏng đoán hành vi của nàng
Ném hết các tạng phủ khác sang một bên, Dư Quang chỉ rửa sạch cái bàng quang to lớn kia, cạo hết mỡ thừa bên ngoài, treo lên cây phơi để bớt mùi, rồi mới trở về bên cạnh bếp nướng thịt
Vì là ở dã ngoại, tốc độ ăn của Dư Quang rất nhanh và vội vàng
Chưa đầy nửa canh giờ, một con lợn đã bị ăn hết bảy tám phần, biến thành năng lượng tỏa ra khắp toàn thân
Trên đất chất đống một đống xương cao gần nửa người
Ăn hết miếng thịt cuối cùng, Dư Quang quay đầu nhìn về phía bụi cỏ: "Ra đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đối phương không phải kẻ giỏi che giấu, nàng sớm đã phát hiện có động tĩnh, không nói gì chỉ vì đối phương không có uy hiếp, với cả nàng không thích bị quấy rầy lúc ăn cơm thôi
Nghe Dư Quang nói, một cậu bé lam lũ ló đầu ra từ trong bụi cỏ chui ra
Cậu bé chừng tám chín tuổi, da đen nhẻm, gầy trơ xương, chỉ có đôi mắt là to một cách bất thường
Quần áo trên người dù rách rưới nhưng lại sạch sẽ, ngay cả đường may trên miếng vá cũng khâu rất ngay ngắn
Nhìn có vẻ gia cảnh không khá giả, nhưng lại là người biết chăm lo cuộc sống
Cậu bé vừa cảnh giác nhìn Dư Quang, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đống xương trên đất, trong mắt thoáng qua một tia thèm thuồng
Nhưng từ đầu đến cuối đều kìm chế mình, không đưa tay đến đống xương
Nhìn ra động tác của cậu bé, Dư Quang quay người đi về phía cái cây treo bàng quang: "Đợi ta đi rồi, ngươi có thể lấy xương đi, nhưng bây giờ hãy tránh xa ta một chút, vì ta không hoan nghênh ngươi
Nàng không thích bất kỳ ai hay món gì, càng sẽ không vì một người trạc tuổi mà sinh lòng trắc ẩn
Trong mắt nàng, chỉ có những việc cần phải giải quyết, vì bận rộn công việc có thể giúp nàng có được chút bình yên ngắn ngủi
Đôi mắt của cậu bé lại liếc nhìn đống xương, cổ họng cậu giật giật, dường như đang nuốt nước miếng
Đứng ở đó một hồi lâu, cậu bé đột nhiên xoay người bỏ chạy
Dư Quang cũng không để ý đến cậu, mà tiếp tục cúi đầu chỉnh sửa mấy thứ trong tay
Khó khăn xử lý hết chỗ mỡ kia, Dư Quang bịt kín miệng túi để kiểm tra độ kín, lúc này mới lộ vẻ hài lòng, tốt, quả nhiên dùng được
Bị trói chặt 08: "… Ô ô ô" túc chủ, có phải người quên bên này vẫn còn một cái bị trói không vậy
Còn nữa, người làm cái đồ vật này để làm gì
Cất bàng quang cẩn thận, Dư Quang lại đi tìm thứ mà nàng cần
Vừa cầm được đồ vật về, đã thấy cậu bé lại không biết từ đâu chui ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu bé ôm trong ngực một mảnh vải rách nhỏ, cẩn thận đưa đến trước mặt Dư Quang, lần này thì đã chịu nói: "Không lấy không của ngươi, đổi với ngươi
Dư Quang dừng động tác, cười như không cười nhìn cậu bé: "Ta nói cho ngươi rồi, chút nữa ngươi cứ cầm đi là được, hay là ngươi định đuổi ta đi sớm
Cậu bé nghiêm túc lắc đầu: "Mẹ bảo không được nhận không của người khác, nếu không sẽ phải cố gắng hơn, xương cốt của ngươi một cân đại khái một hai đồng, mà lại là ngươi ăn rồi, một đồng mua năm cân không quá đáng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy quả này nếu bán cho phú hộ ăn tươi bốn năm đồng cũng có, nếu gặp người hào phóng mua, nói không chừng có thể thưởng ta mười đồng, nên đổi thế này ta không lỗ
Không biết là đang thuyết phục Dư Quang hay đang thuyết phục chính mình, cậu bé nói xong còn không quên gật đầu với Dư Quang, chứng minh đồ của mình rất có giá trị
Lời nói của cậu bé rốt cuộc cũng khiến Dư Quang thấy hứng thú: "Chưa bàn đến quả của ngươi có bán được cho phú hộ hay không, với một đứa trẻ như ngươi, căn bản không đi đến huyện thành được
Mà còn nữa
Dư Quang chỉ vào đống xương kia: "Quả của ngươi chỉ có thể lót dạ, có khi ăn lại càng đói, xương của ta thì không giống, trên xương không những có thịt, trong xương ống còn đầy tủy, đây đều là đồ bổ dưỡng thể lực
Không tin ngươi đi hỏi thử mấy thôn làng xem, bọn họ muốn quả của ngươi hay là xương của ta
Dù là trẻ con cũng không được hời mà còn khoe mẽ
Cậu bé bị Dư Quang nói cho ngẩn người, một lúc sau mới buồn rầu nói: "Ngươi vừa mới nói muốn cho ta..
Dư Quang chưa từng chiều theo những thói hư tật xấu của ai: "Ta cho ngươi chỉ có thể nói lên tấm lòng của ta, ngươi có thể không nhận đồ ta cho, nhưng không nên dùng thứ vô giá trị với ta, nói là đổi ngang giá, thực chất là đang chà đạp tấm lòng tốt của ta
Vì sao người có lòng tốt trên đời càng ngày càng ít, chính là vì cái này
Để bản thân được yên lòng, làm ra vẻ có giá trị để đền đáp sự lương thiện của đối phương, cuối cùng thì lại nói chẳng ai nợ ai
Tư tưởng này, nên bị dập tắt ngay từ khi còn bé
Cậu bé nhìn Dư Quang, khóe mắt vô tình rớt nước mắt: "Ta..
Chữ "ta" vừa ra khỏi miệng, đã bị Dư Quang ngăn lại: "Nước mắt không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, càng không thể dùng làm thủ đoạn ép buộc người khác đồng tình với ngươi, nếu như ngươi định tiếp tục khóc, vậy thì lập tức cút đi
Nàng không thích nhân loại con nít, càng không thích dạy dỗ nhân loại con nít, cho nên con nít này có thể quay đầu rời đi
(hết chương)