Màu tím sậm nước ép trái cây khắc lên màu xanh vải thô bên trên, liên tục bên trong hột đều bị đạp ra tới
Cẩu Oa thuận theo ánh mắt Dư Quang nhìn lại, nước mắt rơi càng dữ dội
Dư Quang bình tĩnh nhìn Cẩu Oa, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: "Mấy tuổi
Cẩu Oa hiển nhiên không ngờ Dư Quang chủ đề lại chuyển đổi nhanh như vậy, có thể hắn cũng kịp thời theo kịp ý nghĩ của Dư Quang: "Chín tuổi
Dư Quang đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi biết nấu cơm à
Cẩu Oa tựa hồ nghĩ đến điều gì, đầu tiên là rụt người về phía sau, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến cảnh tượng Dư Quang gặm thịt lợn rừng trước đó: "Biết, ta cái gì cũng biết làm
Dư Quang ngồi trên chiếc rương, nhàn nhã nhìn Cẩu Oa: "Bên cạnh ta đang thiếu người hầu hạ, nếu ngươi bằng lòng giặt quần áo nấu cơm cho ta, lại tin ta không phải người xấu, ta có thể mang ngươi đi
Cẩu Oa rầu rĩ mặt mày, sau đó ra sức gật đầu với Dư Quang: "Ta bằng lòng
Thôn của bọn họ nghèo khó, sau khi a nương mất hắn liền chưa từng ăn no, mấy ngày trước bệnh nặng một trận cũng chẳng ai quan tâm tới hắn
Thay vì cứ chết đói như thế này, chi bằng nắm chặt tìm cho mình một đường sống
Ai ngờ lời Dư Quang còn chưa nói hết: "Ta không giữ lại người vô dụng bên cạnh, đồ đạc của chính mình mà ngươi cũng không giữ được, làm sao ta tin ngươi có thể chăm sóc tốt cho ta
Trải qua liên tục tâm tình lên xuống, Cẩu Oa mặt đầy mộng bức nhìn Dư Quang: "Ngươi muốn ta làm gì
Hắn chợt nhớ đến những lời người phụ nữ này nói trước đó, có phải là hắn phải chứng minh giá trị của mình với người phụ nữ này mới được
Có thể phải chứng minh như thế nào, trong lòng hắn một chút tính toán cũng không có
Khóe miệng Dư Quang từ từ nhếch lên: "Ta cho ngươi một ngàn lần đếm, ngươi đi lấy đầu heo kia về, làm được thì ta mang ngươi đi, đếm tới số không mà ngươi không mang về được thì ta tự đi
Cẩu Oa có chút nhát gan rụt cổ lại: "Nhưng bọn họ là người lớn, ta là trẻ con
Hắn đánh không lại những người đó
Dư Quang đẩy mắt kính: "Một ngàn
Trong mắt nàng, chỉ có đồ vật, không có tuổi tác
Cẩu Oa: "..
Sao bỗng dưng lại thành một ngàn, người này là không muốn mang theo hắn sao
Có thể bên tai lại lần nữa vang lên giọng của Dư Quang: "Chín trăm chín mươi chín..
Rõ ràng Dư Quang đang đếm ngược, Cẩu Oa lau nước mắt xoay người chạy: Hắn nhất định không nên ở lại trong cái thôn này, hắn phải ra ngoài xem sao
Về phần cái đầu heo kia, hắn có cướp cũng phải cướp về cho bằng được
Nhìn bóng lưng Cẩu Oa, khóe miệng Dư Quang vẫn nở nụ cười: "Chín trăm chín mươi tám..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
08: "..
Túc chủ, ngươi giày vò một đứa trẻ như vậy, thật sự không áy náy sao
Dư Quang đích xác không áy náy, nàng nửa nằm trên chiếc rương ung dung lắc chân: Đã nói bao nhiêu lần rồi van xin là vô dụng, không ai sẽ vì mấy tiếng cầu xin mà từ bỏ thứ tốt đã tới tay, tiểu tử này sao không nhớ lâu vậy nhỉ
Chậc
Bị đánh rồi
Đột nhiên, Dư Quang ngồi dậy, nụ cười trên môi càng thêm ôn nhu: "Năm trăm sáu mươi ba
Tốt lắm, mấy cái người lớn này thật biết điều
08: "..
Túc chủ, rốt cuộc ngươi nghe thấy cái gì vậy, có thể nói cho ta một chút được không
Còn nữa, ngươi đếm ngược thật sự là không định dừng sao
Khi Dư Quang đếm tới 253 thì Cẩu Oa lảo đảo đi tới từ đằng xa
Lúc này hắn có chút chật vật, một bên mắt sưng vù cùng nửa bên mặt
Môi dính máu, quần áo cũng bị xé rách, còn có không ít dấu giày
Chân trái có chút tập tễnh, chống một nhánh cây khó nhọc di chuyển về phía Dư Quang
Khi thấy Dư Quang, Cẩu Oa khó nhọc lên tiếng: "Ta không lấy về được, nhưng ta giật được một cái tai heo xuống rồi, cô xem được không
Dứt lời lấy từ trong ngực ra nửa chiếc tai heo tàn tạ không nguyên vẹn
Những người lớn đó đánh chết cũng không chịu trả đầu heo cho hắn, hắn không còn cách nào, chỉ có thể cắn tai heo không buông, may mà cuối cùng cũng cắn được một cái xuống
Nhìn chiếc tai heo đưa đến trước mặt mình, Dư Quang cười khẽ nhìn Cẩu Oa: "Hiện tại ngươi vẫn cảm thấy mình có giá trị à
Cẩu Oa mím môi, lại lộ ra bộ dạng sắp khóc
Có điều động tác làm rách vết thương ở môi, nước mắt lại rơi trước
Hắn hoài nghi người đại tỷ này cố ý trừng phạt hắn vì chuyện trước đó
Dư Quang đứng lên, vác chiếc rương lên vai đi vài bước, chợt quay người nhìn Cẩu Oa đang ngẩn người ở đằng xa: "Sao thế, đợi ta qua cõng ngươi à
Cẩu Oa chớp mắt mấy cái, đột nhiên hiểu ý Dư Quang, vội vàng đi nhanh hai bước đuổi kịp: "Chúng ta đi đâu
Không phải là không muốn mang theo hắn sao
Dư Quang cười nhẹ nhàng nhìn hắn: "Trước tìm cái tủ cất đồ đã
Muốn thu tiểu đệ thì đương nhiên cũng phải thể hiện thành ý của mình mới được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một chén trà sau, Cẩu Oa ngây ngốc nhìn Dư Quang nhẹ nhàng vuốt ve con gấu ngựa trước mặt: "Phải giúp ta coi giữ đồ đạc, nếu không ta sẽ nướng ngươi lên ăn đấy
Có lẽ là bị dọa sợ, khi Dư Quang đưa tay đến, gấu ngựa vậy mà cúi đầu kêu lên một tiếng nghẹn ngào, trông thật đáng thương
Cẩu Oa: "..
Sao sau núi nhà mình lại có gấu, hơn nữa lại là con gấu nghe hiểu tiếng người
Trước kia hắn sao không hề hay biết
Lại vỗ vỗ đầu gấu ngựa, Dư Quang cười nhẹ nhàng nhìn Cẩu Oa: "Thôn nhà ngươi ở chỗ nào, chúng ta đi đòi đồ lại
Cẩu Oa kinh ngạc nhìn Dư Quang, nghĩ đến cảnh tượng Dư Quang thuyết phục gấu ngựa lúc trước, hắn rụt cổ lại: "Bọn họ, bọn họ..
Hắn định nói những dân làng kia đều không cố ý, nhưng khi đối diện với ánh mắt Dư Quang, những lời đó lại không thể thốt ra được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang vẫn mỉm cười: "Là tha thứ hay là tìm lại đồ, tự ngươi chọn đi
Nàng chưa từng giúp bất cứ ai quyết định
Cẩu Oa rụt rè nhìn Dư Quang: "Ta đương nhiên sẽ dẫn cô đi, nhưng cô định làm gì bọn họ
Giữa đôi mày Dư Quang tràn đầy ôn nhu: "Tặng cho bọn họ một món quà
Nghe thấy là quà, Cẩu Oa ngược lại thở phào một hơi, nhưng lại có chút bất mãn: "Tại sao phải tặng quà, bọn họ rất hư
Người xấu như vậy, căn bản không xứng đáng nhận bất cứ thứ gì
Biểu tình Dư Quang vẫn hòa nhã: "Có nhiều thứ, nên cho thì vẫn phải cho
Đặc biệt là bài học, không những phải cho, mà còn phải cho nhiều một chút
Đặt chiếc rương xuống, hai người liền từ từ đi về hướng thôn
Cẩu Oa hiển nhiên là một người hay nói, trên đường luôn cố gắng tìm đề tài để trò chuyện cùng Dư Quang
Có điều không ngoại lệ đều bị Dư Quang chặn họng
Sau khi nói câu cuối cùng, Cẩu Oa cũng có chút ỉu xìu, bắt đầu trở thành một phông nền an tĩnh
Nụ cười của Dư Quang nhạt đi, thật ra có một tiểu tùy tùng thích nói chuyện cũng không tệ, chỉ là tiểu tùy tùng này tố chất tâm lý hơi kém, còn phải dạy dỗ lại một chút
Lúc này đã gần giữa trưa, trong thôn khói bếp bốc lên nghi ngút, đâu đâu cũng thấy tiếng cười vui vẻ
Hôm nay những người đàn ông trong thôn lên núi, nhặt được không ít xương vụn về, trong đó còn có một cái đầu heo lớn
Điều này khiến đám phụ nữ vô cùng vui mừng, đây không phải là những ngày tháng sung túc, có những thứ này, vừa hay có thể cho người già và trẻ nhỏ trong nhà một bữa ăn ngon
Những xương vụn kia dùng đá đập ra, toàn là thịt mỡ, chỉ nghĩ thôi đã chảy cả nước miếng
Đàn ông nhà bọn họ thật là có bản lĩnh
Dư Quang đứng trên con dốc nhỏ lặng lẽ nhìn cảnh này, quay đầu nhìn Cẩu Oa: "Hiện tại ngươi vẫn còn thấy xương và quả có giá trị ngang nhau sao
(hết chương này).