Đoạn Kiếm Hồng cũng không nghĩ rằng lục hoàng tử lại có thể nói ra những lời như khoét tim moi gan đến vậy, nhất thời tức giận đến á khẩu không trả lời được
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến giọng thái giám Lưu Hỉ, người này là do hoàng đế cố ý chỉ định đến hầu hạ Triệu Thiên Bá
Bình thường, Lưu Hỉ cũng sẽ bẩm báo tình hình của Triệu Thiên Bá cho hoàng đế, coi như là một con mắt của hoàng đế vậy
Nghe thấy Lưu Hỉ tới, Triệu Thiên Bá vội vàng buông Đoạn Kiếm Hồng ra, đồng thời chân thành khuyên nhủ Đoạn Kiếm Hồng: “Ngươi vẫn là bỏ tập võ đi, tay chân ngươi không linh hoạt, phản ứng cũng chậm chạp, ngày thường đi đo vẽ cho người khác thì được, nếu động tay động chân thì sợ là không qua nổi ba chiêu đâu.”
Đoạn Kiếm Hồng: “…” Muốn phản bác tên cẩu này quá, nhưng nàng lại không thể phản bác được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Thiên Bá nhét con dao găm trở lại trong giày, vô tri vô giác tiếp tục nói: “Kỳ thực cũng không thể trách ngươi, thiên phú là thứ trời sinh mà
Ngươi nói ngươi từ nhỏ đã lên núi học nghệ, vậy sao lúc trước ngươi lại chọn đi học nghệ
Có phải tại có người khen ngươi sức khỏe tốt, hay là nhà ngươi nghèo, nuôi không nổi, nên muốn kiếm cho ngươi một chỗ không tốn cơm gạo?”
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của Triệu Thiên Bá, Đoạn Kiếm Hồng thật sự muốn giáng cho hắn một bạt tai, nhưng tu dưỡng tốt đã kiềm chế được cơn xúc động của nàng: “Ta có thể bảo đảm tuyệt đối trung thành, chỉ cần điện hạ bằng lòng giúp ta, mạng này của ta liền là của điện hạ, điện hạ có thể sai bảo ta làm bất cứ chuyện gì.”
Nàng muốn nói ‘sĩ khả sát bất khả nhục’, nhưng nàng nghi ngờ Triệu Thiên Bá sẽ không hiểu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Thiên Bá vẫn thành khẩn lắc đầu: “Ngươi đừng khoác lác nữa, nếu như ta sai ngươi đi nhà xí ăn phân (các ngươi hiểu), ngươi ăn hay không, hay là ngươi định nói ‘sĩ khả sát bất khả nhục’!”
Đoạn Kiếm Hồng: “…” Ta tính cho ngươi một đao, làm ngươi thấy máu mà rút dao ra
Thấy Đoạn Kiếm Hồng không nói gì, Triệu Thiên Bá dứt khoát tiếp tục nói: “Nếu vừa rồi việc đó làm ngươi cảm thấy ta đang vũ nhục ngươi, vậy chúng ta đổi câu hỏi khác, như ta sai ngươi giết ta, ngươi giết hay không giết
Ngươi giết ta, liền chứng tỏ trong lòng ngươi đối với ta không có nửa phần kính sợ, nhưng nếu ngươi không giết ta, đã chứng minh ngươi không làm được yêu cầu của ta, gặp tình huống như vậy, nội tâm ngươi sẽ cho ngươi biết phải lựa chọn như thế nào
Cũng có nghĩa là, người ngươi nghe theo không phải ta, mà là nội tâm ngươi
Nếu đã vậy, ngươi cảm thấy ta thu ngươi có tác dụng gì, để ngươi khẩu thị tâm phi sao?”
Khó trách a tỷ lại thích cùng người khác giảng đạo lý, thì ra chỉ ra khuyết điểm của người khác, giúp người khác sửa chữa lại vui vẻ như vậy
Đoạn Kiếm Hồng: “…” Ai thương xót đến giết ta đi, giờ giết ta luôn, ta sống đủ lắm rồi
Đúng lúc Đoạn Kiếm Hồng đang nghĩ đến vấn đề sinh tồn hay cái chết, Triệu Thiên Bá đã ngồi xuống trước bàn, cao giọng nói ra ngoài: “Vào đi.”
Dạy dỗ người cũng phải vừa đủ thôi, hắn đâu phải cha Đoạn Kiếm Hồng, đâu cần thiết dạy cho Đoạn Kiếm Hồng nhiều điều hữu ích như vậy
Đoạn Kiếm Hồng: “…”
Mắng đủ chưa, sao không mắng tiếp nữa đi, ta còn chưa nghe đủ đâu
Nghe thấy Triệu Thiên Bá gọi, Lưu Hỉ bưng bát canh cung kính đưa đến trước mặt Triệu Thiên Bá: “Điện hạ, bệ hạ biết người mắc chứng bệnh hàn, đây là canh do bệ hạ cố ý dặn phòng bếp làm cho ngài, ngài vẫn nên ăn lúc còn nóng đi ạ.”
Nói xong, liền đi đến cột trụ một bên đứng, yên lặng chờ Triệu Thiên Bá ăn canh
Triệu Thiên Bá thì chậm rãi kéo ngăn kéo bên tay phải ra, lấy một cái bát cùng kiểu dáng từ trong ra, bên trong có chút canh thừa không được để trong khay, ôn nhu cười nói với Lưu Hỉ: “Canh này hương vị không tệ, giúp ta khen ngợi ngự trù.”
Lưu Hỉ cười tít mắt: “Được điện hạ yêu thích, đã là phúc đức của hắn, sao dám mong điện hạ ban thưởng.”
Đoạn Kiếm Hồng trừng hai mắt nhìn bát canh: Không phải không uống sao, sao lại nói như là uống rồi vậy
Lại còn, bát canh ngon lành thế này, sao người này lại không uống chứ
Triệu Thiên Bá liếc mắt nhìn Lưu Hỉ ra cửa, sau đó vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt tràn đầy nghiên cứu, tìm tòi của Đoạn Kiếm Hồng: “Lúc ngươi tập võ trên núi, có phải bị tổn thương đầu óc không?”
Đoạn Kiếm Hồng trực giác Triệu Thiên Bá nói không phải lời tốt: “Ngươi có ý gì?”
Triệu Thiên Bá dùng ánh mắt tìm tòi đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Ngươi vào cung chắc là không thương lượng với ai, tự mình quyết định đúng không!”
Đoạn Kiếm Hồng theo bản năng lùi lại, trực giác mách bảo nàng, tên cẩu này sắp nói ra lời không tốt lành gì đó
Quả nhiên, Triệu Thiên Bá vẻ mặt đồng tình nhìn nàng: “Nếu ngươi muốn giết Tiêu Ngưng Nhi kia, nhân lúc không có ai thì bắt cô ta lại ở góc tường, xông lên chém hai đao luôn là được, lúc đó tuyệt đối đừng nói nhảm, có lẽ còn có chút phần thắng.”
Thấy Đoạn Kiếm Hồng hình như muốn phản bác, Triệu Thiên Bá dứt khoát nói tiếp: “Ngươi không cần tranh cãi với ta chuyện ngươi có đầu óc hay không, dù sao từ góc độ của ta mà nhìn, ngươi không suy nghĩ dường như cơ hội thắng còn lớn hơn là sau khi suy nghĩ.”
Đoạn Kiếm Hồng ngực kịch liệt phập phồng, một hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Vì sao?”
Triệu Thiên Bá đẩy bát canh trước mặt về phía Đoạn Kiếm Hồng: “Ngươi có muốn nếm thử cái này không?”
Biểu tình của Đoạn Kiếm Hồng hơi xoắn xuýt, thứ này là hoàng thượng ban cho lục điện hạ, lục điện hạ không uống, tức là thứ này có vấn đề, vậy nàng nên uống hay không
Thấy Đoạn Kiếm Hồng xoắn xuýt, Triệu Thiên Bá đổ canh trực tiếp vào bô, sau đó nhìn Đoạn Kiếm Hồng: “Ngươi xem, lúc không cho ngươi uống thì ngươi nghi hoặc ta vì sao không uống chén canh này, khi cho ngươi uống, ngươi lại hoài nghi bát canh này có vấn đề
Ngay trước mặt ta là chủ nhân mà ngươi còn nghi ngờ mục đích của ta, cho thấy ngươi căn bản không có trực giác nhạy cảm để sống sót trong cung, có khi nào đó sẽ rước họa vào thân cũng nên
Mà cái gọi là bằng lòng đổ máu hy sinh vì ta, cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, bởi vì khi ngươi nói câu nói này, đã dự đoán ta sẽ làm ngươi chết vì ta, ta nói có đúng không?”
Đoạn Kiếm Hồng: “#@¥#%
¥&… %” Nàng cảm giác người đang đứng trong điện, nhưng thần trí lại không biết trôi dạt về nơi đâu rồi
Từng chữ Triệu Thiên Bá nói nàng đều nghe được, nhưng nàng không hiểu một chữ nào
Triệu Thiên Bá cầm một xấp giấy Tuyên bắt đầu vẽ tranh, thấy Đoạn Kiếm Hồng vẫn còn đứng bất động trước mặt mình, tốt bụng hỏi: “Ngươi tự đi ra ngoài, hay là ta sai người kéo ngươi đi?”
Người phụ nữ này một bộ dáng đầu óc không ổn, cũng không biết có bị lây bệnh hay không nữa
Đoạn Kiếm Hồng nhắm mắt lại, run rẩy thở hắt ra: “Ngươi có thể nói cho ta, vì sao canh này lại không thể uống, và cho ta biết lòng người trong hoàng cung này đến tột cùng hiểm ác đến mức nào không?”
Triệu Thiên Bá duỗi một ngón tay chấm vào bát canh, sau đó đưa ngón tay vào miệng, thở dài với Đoạn Kiếm Hồng: “Trong này có quá nhiều ngũ thạch tán, thuốc này có dược tính nóng khô dữ dội, uống vào sẽ khiến toàn thân phát sốt, cũng sản sinh một loại ảo giác quyến rũ lòng người trong thời gian ngắn, sẽ gây ngộ độc mãn tính
Nam nhân uống ngũ thạch tán vào sẽ thấy đầu óc minh mẫn, thể lực tăng cường.”
Nói tới đây, Triệu Thiên Bá đánh giá Đoạn Kiếm Hồng từ trên xuống dưới: “Ham mê nữ sắc, có thể nhanh chóng nối dõi tông đường.”
Trong mắt người cha rẻ tiền kia, hắn chỉ có tác dụng đó thôi sao
(hết chương này)