Thấy Dư Quang bày ra bộ dạng "Nhu thuận", Uông Vũ hơi hơi quay đầu: Hình ảnh quá mỹ, nàng đã nhìn không được nữa
Mắt thấy Dư phụ lại lần nữa mất đi ý thức, Dư mẫu kêu thảm một tiếng, trực tiếp vứt Dư Nhã Nhã xuống nhào về phía Dư Quang: "Ngươi cái thứ hư hỏng này, ngươi nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không yên lành
Thấy Dư mẫu nhào về phía mình, Dư Quang đưa tay ôm lấy đối phương, sau đó hơi dùng sức: "Mẹ, cả nhà chính là muốn chỉnh tề cùng nhau, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc bị sét đánh, nàng sẽ nâng Dư mẫu ở trên đỉnh đầu
Chuyện tốt như vậy sao có thể độc hưởng
08 lặng lẽ bĩu môi, vì sao những người phụ nữ này nguyền rủa túc chủ đều là 'thiên lôi đánh chết', không thể có chút ý mới à
Nghe nhiều ngược lại không cảm thấy là nguyền rủa, mà như đối phương đọc lên nhãn hiệu cố định của túc chủ nhà mình
Cảm giác này, thực sự có chút vi diệu
Cùng với cái ôm của Dư Quang, xương cốt trên người Dư mẫu phát ra tiếng cót ca cót két
Đau đớn kịch liệt làm bà kêu lên một tiếng đau đớn, ngã vào vai Dư Quang
Dư Quang thuận tay đặt Dư mẫu cạnh Dư phụ, thanh âm xin lỗi càng thêm chân thành: "Thật xin lỗi mẹ, con lại dùng lực quá mạnh
Con thật không cố ý, không tin mẹ hỏi ba xem..
Bọn họ là vợ chồng tâm ý tương thông, hẳn là có thể câu thông trong mơ đi
Dư Nhã Nhã giãy giụa đứng lên, khi thấy Dư gia phu thê nằm sóng soài trên mặt đất, cô ta không chút do dự trốn về không gian
Dư Quang là tên điên, nếu cô ta không rời đi, tên điên này nói không chừng sẽ nói một câu "Lại gặp mặt", sau đó lại cho cô ta ba mươi hai nhát dao..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đưa mắt nhìn Dư Nhã Nhã rời đi, Dư Quang quay đầu nhìn Uông Vũ: "Ba mẹ ta thân thể không thoải mái, giờ đang ngủ, cô có thể tìm người đưa họ về lều không
Thấy vẻ mặt chân thành của Dư Quang, Uông Vũ chợt nghĩ đến một chuyện quan trọng: "Mục đích cô ở lại căn cứ, chẳng lẽ là muốn hành hạ bọn họ
Đây rốt cuộc là thù gì oán gì vậy
Nghe thấy lời nghi ngờ của Uông Vũ, nụ cười trên mặt Dư Quang nhạt đi: "Sao cô lại nói vậy, họ là ba mẹ tôi, là người thân ruột thịt của tôi
Uông Vũ tự giác lỡ lời, liền sai người khiêng Dư gia phu thê đi, tiện thể nhỏ giọng xin lỗi Dư Quang: "Xin lỗi, là tôi nói chuyện không qua đầu óc
Dư Quang rốt cuộc khôi phục nụ cười: "Không sao, cũng là do tôi không nói rõ ràng, bất quá tôi ở lại căn cứ thật sự là để chăm sóc ba mẹ tôi
Nhìn Dư gia phu thê bị khiêng về lều, Uông Vũ: "..
Theo cường độ chăm sóc này, hai người này hẳn là không sống đến cuối năm
Quả nhiên, ngay một giây sau, giọng của Dư Quang lại lần nữa truyền vào tai Uông Vũ: "Tiện thể lo liệu luôn việc dưỡng lão tống chung cho hai người bọn họ
Uông Vũ: "..
Rất tốt, trách không được nói rất nhanh sẽ rời đi, vậy coi như đối ứng
Sau đó, Uông Vũ còn một thắc mắc: "Vì sao Dư Nhã Nhã không mất dị năng
Bình thường gặp dị năng giả, dị năng đều sẽ bị Dư Quang khống chế lại, sau đó như virus lây nhiễm mà dần mất dị năng
Nhưng sao Dư Nhã Nhã còn có thể tiến vào không gian
Nghe Uông Vũ hỏi, Dư Quang đẩy đẩy kính: "Cái kia của cô ta hẳn không phải là dị năng, mà là thứ khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó, Dư Quang một mặt chân thành nhìn Uông Vũ: "Cô tuyệt đối đừng giăng thiên la địa võng, bắt cô ta đưa đến phòng thí nghiệm cắt lát nghiên cứu
Uông Vũ: "… Cái gì
Chẳng lẽ gia hỏa này đang nhắc nhở cô
Thấy Dư Quang thu lại nụ cười nghiêm túc nhìn cô: "Càng không được mở làn da và cơ bắp của cô ta ra, nghiên cứu từng chút một..
Uông Vũ: "..
Nghe đến đã thấy rợn cả tóc gáy
Lời Dư Quang vẫn chưa nói hết: "Càng không được đâm từng tấc từng tấc xương cốt của cô ta, cố tìm bí mật trong cơ thể
Uông Vũ: "..
Bọn họ là căn cứ đứng đắn, sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy
Giọng Dư Quang vẫn tiếp tục: "Càng không được ném cô ta vào lửa đốt, xem có thể được thứ gì kỳ quái không
Uông Vũ: "..
Nếu như cô không hiểu sai, cô đang hy vọng bọn họ nghiền xương Dư Nhã Nhã thành tro
Sau đó, Dư Quang nhìn nơi Dư Nhã Nhã biến mất thở dài: "Tuy rằng mỗi lần cô ta biến mất và xuất hiện không xa, nhưng mọi người cũng đừng ngồi ở đây đợi cô ta, dù sao cô ta cũng là em gái ruột của tôi mà bác cả để lại
Uông Vũ hồi lâu mới tìm lại được giọng: "Hai chị em cô có thù hận gì à
Có cần thiết phải hạ thủ tàn nhẫn vậy không
Dư Quang mở cửa xe bước lên: "Nói nhảm nhí
(hết chương này)