Dư Quang cười nhẹ nhàng nhìn những người này: "Phòng ở rất lớn, mọi người có thể tùy ý tham quan
Nghe được hai chữ tham quan, đám người trao đổi ánh mắt: Bọn họ nhất định phải nghĩ cách lưu lại
Có chung lợi ích, một liên minh ngắn ngủi lại một lần nữa kết thành
Lần này cũng không cần Dư Quang yêu cầu, đám người đã ba chân bốn cẳng nâng vợ chồng nhà họ Dư lên, hướng nhà Dư Quang đi đến
Kết cấu bên trong căn phòng này, giống hệt như những gì họ tưởng tượng, vô cùng xa hoa
Đám người xem ai nấy đều mặt mày hớn hở, thậm chí bắt đầu mong chờ quà tặng mà Dư Quang đã nhắc tới
Thấy mọi người đều đã vào phòng khách, Dư Quang kéo tay Nguyệt Nguyệt: "Tỷ tỷ có đồ ăn trong bếp, em có muốn mau mau đến xem không
Nguyệt Nguyệt theo bản năng nhìn về phía dì Lưu, thấy dì Lưu hưng phấn nháy mắt ra hiệu, đồng thời không ngừng chỉ vào quần áo
Biết đây là muốn mình nhét đồ ăn vào trong quần áo, Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cười ngoan ngoãn với Dư Quang: "Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt
Dư Quang đưa tay sờ sờ đầu Nguyệt Nguyệt: "Còn có thể tốt hơn
Chỉ hướng nhà bếp cho Nguyệt Nguyệt, Dư Quang quay người cười với đám người: "Mọi người muốn cái gì, đều có thể nói cho ta
Nghe lời của Dư Quang, mười mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, trong mắt lấp lóe ánh sáng hưng phấn và tham lam
Dư Quang đã phát đạt, muốn khoe mẽ cảm giác ưu việt trước mặt bọn họ
Nếu như thế, bọn họ còn khách sáo làm gì
Lúc này có người không nhịn được, lên tiếng trước: "Đồ ăn, ta muốn đồ ăn
Câu nói này như ngòi nổ, những người khác cũng cùng nhau gào lên: "Ta cũng muốn đồ ăn, ta muốn rất nhiều đồ ăn
Dư Quang cười gật đầu: "Còn có gì khác không
Từ khi đi vào tới, dì Lưu đã luôn đảo mắt nhìn xung quanh: "Ta và Nguyệt Nguyệt có thể ở lại không, chúng ta ăn rất ít, không ăn cũng được
Bà đã già, không còn sức nữa, hiện tại chỉ muốn có một môi trường thoải mái để dưỡng già
Căn nhà này vừa hay, sau này còn có thể nhờ vợ chồng Tiểu Dư chăm sóc bà
Nghe dì Lưu nói, những người khác đều đồng loạt nhìn với ánh mắt khinh bỉ
Bà lão này xưa nay thích giả bộ đáng thương, lợi dụng cái thằng bé đáng ghét kia, vơ vét lợi lộc còn hơn ai hết
Khinh bỉ dì Lưu đồng thời, đám người cũng liếc nhìn biểu tình của Dư Quang
Chỉ cần Dư Quang đồng ý cho dì Lưu ở lại, thì cho dù có khóc lóc om sòm ăn vạ thì bọn họ cũng nhất định phải lưu lại
Nghe yêu cầu của những người hàng xóm, Dư Quang cười tủm tỉm gật đầu đồng ý, sau đó nhìn vợ chồng nhà họ Dư: "Ba ba mụ mụ, các người cảm thấy thế nào
Cách xưng hô ngọt ngào này, khiến vợ chồng nhà họ Dư cảm thấy da đầu tê rần
Nhưng chút sợ hãi này, lại không chống lại được sự tấn công bằng ánh mắt của những người hàng xóm
Dư phụ giọng run rẩy nói: "Đều là hàng xóm tốt nhiều năm, nếu có khả năng thì giúp một tay đi
Nghe lời của chồng, Dư mẫu cũng run giọng đáp: "Mọi người cũng không dễ dàng, Tiểu Quang, chúng ta phải quan tâm nhau chứ..
Mặc dù Dư Quang bây giờ trở nên rất không hiểu chuyện, nhưng là cha mẹ, họ phải nói những lời nên nói..
Những người hàng xóm cũng hưng phấn gật đầu lia lịa: Đúng vậy, họ không có bản lĩnh như Dư Quang, vốn nên được chăm sóc
Nếu đã dẫn bọn họ ra ngoài, thì phải có trách nhiệm với bọn họ..
Đang nghĩ, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, kinh hãi cùng nhau lùi về phía sau
Ngay lúc đó, cha mẹ nhà họ Dư đã phát ra tiếng kêu rên đau đớn
Chỉ thấy Dư Quang để hai miếng thịt lên bàn, hai tay đồng thời đặt lên vai của vợ chồng nhà họ Dư: "Nguyên liệu nấu ăn không nhiều, mọi người chia nhau đi, ba ba mụ mụ của ta rất nhiệt tình, thích nhất là xẻo thịt trên người mình đãi khách
08: "..
Chắc là không có vấn đề gì đi, vợ chồng này đúng là đang xẻo thịt của nguyên chủ, nuôi sống lũ châu chấu này
Chỉ là ý nghĩa của thịt, dường như không phải như vậy
Nhìn hai miếng thịt máu me be bét, những người hàng xóm cũng đồng loạt hét lên
Có hai người nhát gan, thậm chí phải vịn tường mà nôn khan
Dư Quang cười tủm tỉm tháo kính xuống: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, mọi người luôn nói kiếp sau làm trâu làm ngựa, thời gian này hơi trễ, hay là bây giờ chúng ta làm chút đáp lễ
Cầm thịt của ba mẹ cô, đương nhiên cũng phải dùng thịt để trả lại
Đút mắt vào túi, Dư Quang lấy ra con dao găm mà cô đã xẻo thịt của vợ chồng nhà họ Dư trước đó: "Ngày thường mọi người hay phàn nàn vất vả, vậy thì sau này cứ ngồi xe lăn mà đi
Sau khi lời vừa dứt, trong phòng liền vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một giờ sau, cửa nhà Dư Quang mở ra, những người hàng xóm lúc trước mặt ai nấy trắng bệch, người trước người sau bị Dư Quang ném từ trong cửa ra
Và trong tay bọn họ, đều không ngoại lệ cầm một chiếc hộp quà được thắt nơ bằng dây lụa
Sau lưng bọn họ, Dư Quang đang cười nhẹ nhàng vẫy tay với họ: "Chú bác đi thong thả, các người thật là quá khách sáo, vậy mà tặng nhiều đồ đáp lễ như vậy
May mà nhà chúng ta đông người, ai cũng được chia một ít chứ không thì tôi ngại lắm
Dì Lưu là người cuối cùng được lôi ra khỏi nhà, cơ thể bà run rẩy như lá rụng trong gió
Hai tay cố sức vịn tường, một chân nửa lê trên mặt đất, trên cổ còn treo "lễ vật" mà Dư Quang đưa cho
Nguyệt Nguyệt bị bộ dạng của dì Lưu dọa cho hai mắt đẫm lệ, gắt gao đỡ tay dì Lưu, miệng không ngừng gọi bà nội
Dì Lưu đã bị sự tàn nhẫn của Dư Quang dọa cho mất mật, đầu cũng không dám quay lại bước ra ngoài
Dư Quang là một con quỷ, con quỷ
Không đúng, Dư Quang hẳn là một con tang thi, Dư Quang nhất định đã bị tang thi cắn rồi
Nếu không tại sao có thể làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy, đứa trẻ này và ba mẹ cô ta hoàn toàn không phải cùng một giuộc
Động tĩnh bên này không hề nhỏ, nhưng lại không có ai dừng chân để nhìn qua
Trong mạt thế muốn sống vốn không dễ dàng, vì sinh tồn, mỗi ngày đều sẽ phát sinh đủ loại chuyện kỳ lạ
Họ không có thời gian để xem náo nhiệt
Mắt thấy mình sắp rời khỏi nhà của Dư Quang
Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên quay người nhào vào chân Dư Quang quỳ xuống: "Tỷ tỷ, xin hãy nhận con đi, con muốn trở nên mạnh mẽ như tỷ, con không muốn chết
Con biết Tiểu Quang tỷ tỷ đối xử tốt với con, khi còn nhỏ còn đi tìm sữa bột cho con, con nhất định sẽ mạnh lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nguyệt Nguyệt năm nay chừng tám tuổi, trên khuôn mặt tròn trịa nhỏ bé tràn đầy vẻ kiên nghị
Nhìn dáng vẻ trưởng thành sớm của cháu gái mình, dì Lưu ôm mặt khóc: "Tiểu Quang, cô nhận Nguyệt Nguyệt đi, bây giờ ta đi chết, sẽ không liên lụy các người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dư Quang lấy kính ra đeo lên, sau đó ngồi xổm xuống nhẹ nhàng sờ đầu Nguyệt Nguyệt: "Ngoan, về với bà Lưu đi, tỷ tỷ không chào đón em
Từ chối thẳng thừng như vậy, khiến tiếng khóc của bà Lưu nghẹn lại: "Nguyệt Nguyệt vẫn còn là một đứa trẻ
Sao có thể đối xử với một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy
Trong giọng nói của Dư Quang tràn đầy nghi hoặc: "Tôi giữ một con bạch nhãn lang bên cạnh làm gì chứ
Không phải tất cả trẻ con đều đáng được dạy dỗ, đứa trẻ này đã tám tuổi, đến bây giờ ngoài việc cùng bà mình ăn uống miễn phí thì cũng chỉ có trộm cắp
Miệng thì luôn nói cám ơn, nhưng tay thì lại thèm muốn chui vào túi của người khác
Quỳ lạy nhận sư, cũng là chỉ muốn lợi dụng thân phận trẻ con của mình để tìm chỗ dựa
Đứa trẻ này rõ ràng đã bị hư rồi
Có lẽ trong căn cứ sẽ có những người khác, thích nhận nuôi những đứa trẻ như vậy rồi từ từ uốn nắn lại
Nhưng cô không có hứng thú với trò chơi nuôi dưỡng này
Cô không phải là giáo viên, cũng không phải là mẹ của đứa trẻ này
Càng không có trách nhiệm giáo dục loại bạch nhãn lang nhỏ này
Cùng lắm thì không làm tổn thương đến chúng là được
Nghe lời của Dư Quang, Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên mở miệng gào lên: "Con biết chú Lục ở đâu
(hết chương này).