Vì không muốn bản thân lại nếm trải loại đau khổ kia, nam nhân không cần ai dạy đã vung côn múa may khí thế ngút trời
Mà hắn nghe được tiếng đếm +1, cũng càng lúc càng dồn dập
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, theo số đếm càng lúc càng lớn, hai tay hắn cũng càng lúc càng nhẹ nhàng
Ngay lúc đó, đội trưởng Thái đang canh giữ khoang thuyền thực tế ảo của nghiên cứu viên phát hiện có gì đó không đúng, liền gọi Trương Hủ cùng những hộ vệ khác đến xem: “Cơ bắp tay của hắn đang động.”
Cánh tay dán miếng điện cực của người này đang co rút nhanh chóng, thậm chí dần dần xuất hiện hình dáng cơ bắp
Sự thay đổi này khiến đội trưởng Thái không khỏi cau mày, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vẻ mặt Trương Hủ ngưng trọng: “Không chỉ có mình hắn, những người khác trên người cũng đang động.”
Có người là chân, có người là bụng, có người là vai
Còn có một người không phản ứng, nhưng theo sự rung động của mặt nước mà nói, anh có lý do nghi ngờ, vị trí đối phương động đậy là ở lưng trên
Đội trưởng Thái nhìn về phía Trương Hủ: “Có cần đánh thức bọn họ không?”
Bên ngoài khoang thuyền thực tế ảo có nút dừng, Trương Hủ lắc đầu: “Tôi cảm thấy hẳn không phải chuyện xấu, anh xem người bên trong đi.”
Ngón tay anh chỉ về phía tóc mai của một nghiên cứu viên trong đó, chỉ thấy tóc hoa râm thưa thớt của đối phương, nơi chân tóc đã xuất hiện màu xanh đen
Ngay cả những chỗ đã trọc rất lâu, cũng dựa vào vị trí lông cũ mà mọc ra những chấm đen
Chỉ là theo cơ bắp của họ co giật, dịch dinh dưỡng xung quanh họ đang biến mất nhanh chóng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được
Đội trưởng Thái theo bản năng sờ sờ tóc mình: Hay là để mình thử xem đi
Mười phút sau, người đầu tiên đi vào đã bị bắn ra ngoài
Mặt hắn đỏ bừng: “Có thể cho tôi thử lại lần nữa được không!”
Tuy rằng rất khủng bố, nhưng hắn thật sự rất hưng phấn, lần đầu tiên trong đời phát hiện mình có thể đánh như vậy
Sau đó người tiếp theo cũng bị bắn ra, hắn xoa xoa cái chân đang đau nhức của mình: “Mẹ kiếp, lão tử vậy mà có thể chạy nhanh hơn báo, lão tử quá trâu!”
Nghe đến chữ báo, người đầu tiên bị bắn ra: “Không phải con dơi à?”
Nam nhân: “….” Con dơi là cái gì vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng lúc này, người thứ ba cũng bị bắn ra: “Hết hồn, cũng may cái nữ ma đầu không đuổi theo ra, bắt ta gánh đồ, còn dùng roi quất vào lưng ta, thiếu chút nữa chết ở trỏng.”
Hai người kia: “….” Báo / Con dơi đâu
Hơn trăm nghiên cứu viên, mỗi người gặp phải tình huống thế mà lại không giống nhau
Mọi người hưng phấn không ngừng thảo luận những chuyện mình gặp phải, đúng lúc họ đang cãi nhau mặt đỏ tía tai, bên tai bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng xé gió
Đám người vừa quay đầu, liền thấy vô số kiếm nhỏ đâm một vòng xung quanh bọn họ
Chờ nhìn rõ những kiếm nhỏ kia xong, đám người hít sâu một hơi, đây căn bản không phải mũi tên nhỏ gì, mà là rơm rạ trên chiếc mịch ly
Sau đó là tiếng quát lạnh lùng của hiệp khách: “Còn dám nhiễu loạn thanh mộng của ta, liền làm cho các ngươi muôn đời không được nhập thể thuật quán.”
Một đám quái vật la hét om sòm, có nửa phần trầm ổn của người tu hành nào đâu
Nghiên cứu viên đầu tiên bị bắn ra ngẩng đầu nhìn về phía hiệp khách: “Ta còn muốn thử lại lần nữa, ta có thể nạp tiền.”
Hắn cảm giác cánh tay mình có sức lực hơn trước rất nhiều
Hiệp khách chuyển ngón tay, rơm rạ trên mặt đất bay về trong tay hiệp khách, lại một lần nữa biến thành mịch ly
Hiệp khách một lần nữa nằm lại vị trí cũ: “Thể thuật quán tạm thời không nhận nạp tiền, các ngươi có thể đi những nơi khác dạo, tóm lại là tránh xa ta ra.”
Các nghiên cứu viên cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là có tiền tiêu không được, bọn họ kinh ngạc nhìn hiệp khách, suy nghĩ xem phải làm sao thuyết phục đối phương
Có lẽ là bị ánh mắt chờ mong của đám người nhìn phiền, hiệp khách trở mình một cái, một màn sân khấu màu đen nháy mắt bao phủ toàn bộ thể thuật quán
Trên tấm màn đen còn có ba chữ lớn máu me: Đang thi công
Đám người: “….” Bọn họ có phải có lý do để nghi ngờ, những công trình đang thi công kia, cũng là không muốn tiếp đãi bọn họ
Dưới ánh mắt chờ đợi của đội trưởng, các nghiên cứu viên từ từ mở mắt
Phát hiện bản thân mình thế mà đã rời khỏi tiểu trấn giả lập, phản ứng đầu tiên của các nghiên cứu viên là hỏi đội trưởng: “Đánh thức tôi làm gì, anh có biết tôi đang tiến hành thí nghiệm quan trọng đến mức nào không hả.”
Sau khi rời khỏi thể thuật quán, họ lại đến đấu trường, nơi đó có các cuộc quyết đấu của động vật, còn có các trận so tài của con người
Vì không có tiền, không thể đặt cược, họ dứt khoát tự mình tham gia thử, lại phát hiện đấu trường có nhiều hình thức khác nhau
Trong đó có một loại hình thức là phản trọng lực, bọn họ biến thành đại hiệp có thể bay nhảy chạy trốn trên mái nhà
Việc lên sàn của mình không những không cần tốn tiền, nếu có người xem thậm chí còn có thể kiếm được chút ít
Đúng lúc bọn họ đang chơi vui vẻ thì bỗng nhiên bị người đánh thức
Nhìn dáng vẻ oán trách của đám nghiên cứu viên, đội trưởng vội chỉ vào dịch dinh dưỡng đã cạn đáy trong khoang thuyền thực tế ảo giải thích: “Đã xuống đến mức thấp nhất rồi, là hệ thống đánh thức các người.”
Nghe những lời này, đám nghiên cứu viên càng thêm khó chịu, trực tiếp chỉ vào hàng thùng lớn bên tường: “Chẳng phải vẫn còn rất nhiều sao?”
Đội trưởng: “…” Những cái đó hẳn là của chúng ta
Thấy đội trưởng cũng không có ý định cho mình, các nghiên cứu viên dứt khoát tự mình đi đến bên thùng, thùng lớn ban đầu phải hai người mới có thể nâng nay đã bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên
Không chỉ có mỗi hắn, mà ngay cả những người khác cũng trong tình huống tương tự
Nhìn những người ngày thường đi mấy bước cũng đã thở hồng hộc, hiện giờ gánh thùng nước mấy trăm cân đi như bay, từng đội trưởng đều trợn tròn mắt: Lấy đâu ra nhiều sức như vậy, cái khoang thuyền thực tế ảo này rốt cuộc là làm cái gì
Các nghiên cứu viên lại không để ý đến việc giải thích, sau khi đổ đầy dịch dinh dưỡng lại tiếp tục nằm vào
Nhìn bộ dạng phát cuồng của đám nghiên cứu viên nhà mình, đội trưởng Thái tiến đến bên tai Trương Hủ nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy lúc chúng ta quay đầu rời đi, đám người này có thể mang đi mấy người.”
Cô có một dự cảm không lành
Trương Hủ chậm rãi duỗi ra một ngón tay
Đội trưởng Thái: “Một người?” Vậy thì quá mất lòng tin rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trương Hủ nhìn đám nghiên cứu viên đã ngủ say lắc đầu: “Chỉ cần Dư Quang chịu nhận, đám người này chúng ta không mang được một ai đâu.”
Anh có nhận thức này
Đội trưởng Thái: “….” Cũng thật là có lý
La Hân vừa vào cửa thì Dư Quang đang nghiêm túc xem một cuốn tạp chí, còn Lý Chí thì đang ở bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với Dư Quang
La Hân theo bản năng nhíu mày, vừa muốn nói Lý Chí không nên quấy rầy Dư Quang suy nghĩ, thì giọng nói của Lý Chí đã lọt vào tai anh: “Cái này không được, vừa nhìn đã biết là giả, người bình thường đâu ai lại đeo hai quả bowling trên người chứ.”
La Hân: “….” Không, không phải là thứ mà anh đang nghĩ đấy chứ, giữa ban ngày ban mặt, hai người trong thư phòng cùng nhau xem thứ kia sao..
La Hân bất giác rùng mình một cái, anh đang nghĩ cái gì vậy, lãnh đạo năm nay còn chưa đến hai mươi tuổi, anh sao lại có thể vũ nhục thanh danh của người ta như vậy
Ngay lúc La Hân tự trách, Dư Quang bỗng ngẩng đầu cười với anh một tiếng: “Buổi sáng tôi mới in tạp chí từ Chính Nghĩa Quốc ra, kỹ thuật quay chụp của bọn họ không tồi, từ quyển đầu tiên đến quyển mới nhất đều không bị lỗi, Lý Chí vừa giúp tôi in mấy quyển, hiệu quả rất tốt, anh có muốn in thêm một bộ cho anh không?”
La Hân quên mất việc chính sự, nghi hoặc nhìn về phía Lý Chí: “Là tạp chí gì?”
Dự cảm không tốt trước đó lại một lần nữa xông lên não, thậm chí còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng
Trong giọng nói của Lý Chí có chút hưng phấn: “Là lầu các, anh có muốn một phần không, tôi đã bảo người đi in gấp rồi.”
La Hân: “….” Cái đó không phải là đã ngừng xuất bản rồi sao
(hết chương này)