Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Phối Không Đi Tâm

Chương 9: Làm ta mụ tâm địa thiện lương




Lúc này giống như thế giới song song những năm tám mươi
Trong thôn có một số người chạy theo mốt, đã mặc quần ống loe và áo sơ mi trắng
Mỗi khi có người ăn mặc như vậy đi qua trong thôn, đều sẽ dẫn đến đám người vây xem
Người trẻ tuổi phần nhiều đều sẽ nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ
Mà những người lớn tuổi hơn một chút, thì sẽ hậm hực nhổ một bãi, tiện thể mắng một câu đồi phong bại tục
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong thôn Kháo Sơn trừ mấy hộ ngoại lai, cùng với những phụ nữ gả từ nơi khác đến, còn lại dân làng gần như đều họ Dư
Bọn họ cùng chung một nhà từ đường tổ tông, con gái gả ra ngoài thôn, con dâu cưới từ ngoài thôn vào
Bởi vậy, quan hệ của mọi người ngày thường cũng rất tốt
Chỉ là Ngô Tiểu Hoa này làm người thực sự không được yêu thích, liền ngay cả con trai cô ta sinh là Dư Quang cũng bị dân làng cùng nhau coi như người ngoài
Thấy Dư Quang lại đây, dân làng nhao nhao tránh ra, giống như là đang tránh né thứ gì bẩn thỉu
Dư Quang một đường nhanh chân đi đến bờ sông, bên này bờ sông có không ít trẻ con đang ngồi
Nhưng hôm nay bọn họ không chơi đùa dưới nước, mà là vây quanh một chỗ nghe kể chuyện
Dư Chấn Nghiệp nhà Vương thẩm được đám trẻ vây quanh ở giữa, đang hớn hở khoe khoang với đám bạn nhỏ: "Các ngươi không biết đâu, lúc ta đánh Dư Hải, Dư Quang nhất định đòi giúp đỡ, ta sao có thể nhịn được, cứ như vậy vung tay lên, các ngươi đoán xem thế nào
Nghe những lời này, Dư Quang dứt khoát dựa vào cây, lặng lẽ đứng ngoài cùng hóng chuyện
Những đứa trẻ ranh còn chưa hình thành quan niệm đúng sai, cô ngược lại muốn nghe xem đối phương hình dung sự kiện lần này như thế nào
Dư Chấn Nghiệp nói sinh động như thật, lập tức treo lên sự hứng thú của đám bạn nhỏ: "Thế nào, ngươi mau nói đi
Có lẽ vì bị mọi người vây quanh hỏi tới, giọng Dư Chấn Nghiệp càng thêm kích động, thậm chí tay áo cũng xắn lên: "Các ngươi xem, ta có tráng không
Đáp lại cậu ta tự nhiên là tiếng hòa reo kích động của mọi người: "Tráng, đặc biệt tráng, anh Chấn Nghiệp là người lợi hại nhất trong thôn ta
Bọn họ muốn nghe chuyện, tự nhiên phải tâng bốc anh Chấn Nghiệp thoải mái
Dư Chấn Nghiệp có vẻ lên đồng, cậu ta huơ tay giữa không trung: "Ta liền hất tay một cái, Dư Quang liền bị ta ném ra ngoài, "bộp" một tiếng đập vào tảng đá
Dứt lời, Dư Chấn Nghiệp hai tay chống nạnh mặt mày hớn hở: "Máu phụt một phát ra, các ngươi không biết sảng khoái thế nào đâu
Nghe Dư Chấn Nghiệp nói, những đứa trẻ ranh đều mặt mày sùng bái nhìn Dư Chấn Nghiệp: "Anh Chấn Nghiệp, anh lợi hại thật, chúng em cũng muốn thử xem
Dư Chấn Nghiệp vung nắm đấm với đám người này: "Đợi lát nữa ta mang các ngươi đi tìm Dư Quang, cái thứ ranh con kia mạng lớn, đánh thế nào cũng không chết được
Dư Chấn Nghiệp bị mọi người vây quanh, từng câu nịnh hót truyền vào tai cậu ta
Có một khoảnh khắc, Dư Chấn Nghiệp thậm chí cảm thấy mình là một đại anh hùng thời cổ đại
Nhưng 08 bỗng nhiên khẩn trương: "Túc chủ, ngươi tuyệt đối không được tức giận, đây đều chỉ là trẻ con..
Giọng 08 càng lúc càng nhỏ, có đôi khi những chuyện trẻ con làm ra còn đáng sợ hơn cả người lớn
Dư Quang lại cười gạt gạt kính mắt: "08, có phải ngươi quá thiếu lòng tin với ta rồi không, ta cũng không phải người hẹp hòi như vậy
08 theo bản năng nín thở, sợ Dư Quang bổ sung thêm một câu: Ta mà hẹp hòi lên thì không còn là người nữa
Dư Quang đẩy kính mắt: "Ta không có bị "trung nhị" như ngươi nghĩ, 08 ngươi biết không, chính vì có những đứa trẻ hư như này, giáo dục mới càng quan trọng
Mà cô thích nhất, chính là giáo dục người khác hướng thiện
08: "..
Túc chủ, ngươi xác định bây giờ ngươi như vậy không tính là "trung nhị"
Ngay khi Dư Quang đang nói chuyện với 08, Dư Chấn Nghiệp bỗng nhiên phát hiện ra Dư Quang ở bên này: "Con nhỏ ti tiện kia, lại dám lén nghe chúng ta bàn kế hoạch tác chiến
Nhìn Dư Chấn Nghiệp một tay chống nạnh, như cái ấm trà chỉ vào Dư Quang, 08: "..
Dư Chấn Nghiệp này người thì cao to, sao nói chuyện cứ như là để quên đầu óc ở nhà vậy, đúng là tự tìm đường chết mà
Vẻ mặt Dư Quang vẫn dịu dàng: "Ngươi có biết đánh người là không đúng không, hôm qua ngươi đánh ta bị thương rồi, ít nhất cũng phải xin lỗi ta chứ
Nguyên chủ sắp chết rồi cũng không chờ được một câu xin lỗi, nghĩ tới cũng đáng thương
Dư Chấn Nghiệp lại chống hông cười khẩy Dư Quang: "Ta sao phải xin lỗi cái loại ranh con ti tiện như ngươi, ngươi có chết đâu
Những đứa trẻ xung quanh cũng cười ngả nghiêng, cùng nhau vỗ tay gọi Dư Quang là đồ tiện chủng
08 nhẹ nhàng thở dài, kéo chăn mỏng trùm kín người lại: Nó thực sự không nỡ nhìn nữa
Cho nên mới nói, thái độ của cha mẹ đối với con cái, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến ấn tượng của người khác đối với con cái đó
Suy cho cùng thì trách nhiệm vẫn là do Ngô Tiểu Hoa mà ra, nếu như Ngô Tiểu Hoa có thể để ý đến Dư Quang hơn một chút, không la mắng Dư Quang trước mặt người ngoài
Dư Quang cũng sẽ không bị bắt nạt đến thảm hại như vậy
Ngay lúc 08 đang cảm thán trong lòng về tính quan trọng của gia đình nguyên sinh, Dư Quang đã chậm rãi đi qua đám người đến trước mặt Dư Chấn Nghiệp: "Ngươi còn nhỏ, lại không có ai dạy dỗ ngươi, nên đương nhiên không hiểu được giúp người làm việc tốt là việc vô cùng quan trọng
Nghe Dư Quang mỉa mai trắng trợn việc Dư Chấn Nghiệp thiếu giáo dục, 08 càng quấn chặt chăn mỏng hơn: Túc chủ nhà mình lại đang刷phẫn nộ trị (tăng chỉ số phẫn nộ)
Đúng như 08 nghĩ, thấy Dư Quang thấp hơn mình một cái đầu, ác ý trong lòng Dư Chấn Nghiệp tăng vọt
Lập tức giơ tay đẩy Dư Quang: "Đi đi, đi ra chỗ khác, ngươi là sao chổi, có phải là hôm qua ta đánh chưa đủ không, ngươi làm mẹ ta bị thương, còn muốn ta xin lỗi sao, bây giờ ta liền chơi chết ngươi
Ngay khi tay cậu ta vừa chạm vào người Dư Quang, Dư Quang đã nắm lấy tay Dư Chấn Nghiệp, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Dư Chấn Nghiệp, nắm đấm mềm mại của cô hạ xuống
Dư Chấn Nghiệp vốn là kẻ cầm đầu đám trẻ này, thấy Dư Chấn Nghiệp bị Dư Quang bẻ gãy tay, mấy tên nhóc con gào thét lao đến Dư Quang: "Đánh đại ca của chúng ta, anh em, đánh chết con tiện chủng này
Thấy đám trẻ kích động như vậy, Dư Quang tháo kính mắt ra bỏ vào trong túi
Con người ở thế giới này, dù là người lớn hay trẻ con đều quá nóng nảy, rõ ràng có thể nói chuyện đàng hoàng, sao cứ thích động tay động chân vậy
Mười phút sau, Dư Quang nắm tóc Dư Chấn Nghiệp, kéo người đến bờ sông
Sau đó trực tiếp dìm đầu Dư Chấn Nghiệp vào làn nước sông mát lạnh
Trên cây đại thụ phía sau họ, thì treo mấy tên nhóc con bị đánh ngất xỉu
Nhìn Dư Chấn Nghiệp vùng vẫy điên cuồng trong nước, Dư Quang khẽ lắc đầu: Bạo lực không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề
Cô thực sự quá không tán thành giáo dục bằng bạo lực
Thấy Dư Quang căn đúng thời gian, thuần thục dìm xuống rồi nhấc lên, 08: "..
Ngươi chắc chắn ngươi không tán thành hả, sao ta chẳng thấy một chút nào vậy
Nơi này khá hẻo lánh, ngày thường căn bản không có nhiều người đến
Bởi vậy nên mới trở thành căn cứ bí mật của đám trẻ con ngỗ nghịch, giờ vừa vặn làm Dư Quang tiện tay thu dọn
Đợi đến khi Dư Chấn Nghiệp không động đậy, Dư Quang cuối cùng nhấc người lên quăng vào tảng đá trên bờ để cho người nôn nước ra
Sau khi phun ra mấy ngụm nước lớn, Dư Chấn Nghiệp cuối cùng cũng thở được, nhưng cũng bị Dư Quang hù cho vỡ mật
Môi cậu ta run run, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tôi sẽ mách mẹ, tôi sẽ mách mẹ
08: "..
Đây là đang nhắc nhở túc chủ nhà mình kịp thời bịt đầu mối đây mà
Dư Quang lại ôn nhu đẩy kính mắt: "Có gì đáng để mách chứ, ngươi có chết đâu
08: "Ố ồ
Túc chủ nhà mình đúng là rất thù dai
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.