Chương 127: Núi tuyết Hòa TrácChương 127: Núi tuyết Hòa Trác
Sau ngày tết, đoàn xe của hoàng thất cuối cùng cũng đã đi đến dưới chân núi tuyất
Lúc đó đúng là lúc thời tiết rét lạnh nhất trong năm
Trên núi tuyết, khắp núi đồi phủ đầy tuyết trắng xóa, tuyết đọng dày đến mức cao đến cẳng chân
Hoàng thất không thể lên núi, chỉ có thể tạm thời dừng lại dưới chân núi hai ngày, ra lệnh cho thị vệ và các cung nhân dọn đẹp sạch sẽ một con đường
Hai ngày này yên lặng không có việc gì làm đủ khiến cho Ninh Ý cảm thấy chán muốn chết, đưa một thiệp mời cho Lý Tiện Ngư kêu nàng đến chỗ ở tạm thời của mình, đồng thời cũng thuận đường mời luôn Nhã Thiện
Sáng sớm Lý Tiện Ngư đã ra cửa, đi đến chỗ ở của hoàng tỷ Ninh Ý
Lúc đó tuyết rơi tầm tã, sương gió lạnh lẽo
Lý Tiện Ngư bọc bản thân kín mít
Nàng mặc chiếc áo lông chồn rất dày, quấn khăn choàng lông thỏ tuyết trắng, tay nhỏ trắng nõn giấu trong đôi găng tay viền lông, trong tay còn đang ôm lò sưởi cầm tay được đốt nóng hổi
Lúc này mới có thể tạm thời áp xuống cái lạnh giá trên núi tuyết
Lâm Uyên đi theo bên người nàng
Cái tay thường ngày cầm kiếm bây giờ thì đang cầm dù, vì nàng che chắn gió tuyết thổi tới
Hắn đưa nàng đi đến trước lều của Ninh Ý
Mà Chấp Sương đang chờ trước cửa lều cũng lập tức tiến lên hành lễ, đưa Lý Tiện Ngư đi vào
Lều trại được dựng lên tạm thời, không gian trong lều cũng không rộng lắm, cho nên cũng không có đặt tấm bình phong
Theo màn lều được vén lên, gió lạnh thổi vào, hai vị công chúa đang ngồi đối diện uống trà trong đó cũng lập tức ngước mắt lên nhìn
Ninh Ý vẫn trang điểm như thường ngày
Nàng đang mặc chiếc váy gấm màu vàng dưới áo khoác lông cáo đen, trên mặt được trang điểm tỉnh xảo, đuôi mắt màu do được vẽ cong lên, biểu cảm lười biếng
Mà Nhã Thiện ngồi đối diện nàng thì ăn mặc đơn giản, trên mặt cũng không trang điểm
Nhưng nhìn xem từ sắc mặt lại tốt hơn rất nhiều so với lúc trước
Đôi môi luôn tái nhợt hàng năm vậy mà có thể nhìn thấy một chút màu đỏ tươi
Lý Tiện Ngư hành lễ với hai người họ, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi qua, ngồi xuống bên cạnh hoàng tỷ Nhã Thiện
Nàng nhìn sắc mặt giống như chuyển biến tốt đẹp của Nhã Thiện, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng hiện lên tia ý cười: “Mấy ngày gần đây sức khỏe của hoàng tỷ có tốt hơn chút nào không
Nhìn sắc mặt cũng rất tốt.”
Nhã Thiện từ từ rũ mi mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Có lẽ là do thuốc gần đây dùng tốt đi.”
Khương Không đưa thuốc thật sự dùng rất tốt
Tuy là thuốc mạnh lấy việc tiêu hao khá nhiều căn cơ để đổi lấy chuyển biến tốt tạm thời
Nhưng đối với người cả đời triền miên trên giường bệnh như nàng mà nói thì cũng là đáng giá
Lý Tiện Ngư cũng không biết suy nghĩ trong lòng nàng
Mắt hạnh của nàng hơi cong lên, còn muốn hỏi đây là đơn thuốc của vị thái y nào
Nhưng Ninh Ý đã nhướng mày đẹp lên
Nàng dùng ngón út đeo móng tay giả nhẹ nhàng gõ lên trên cái bàn trước mặt Lý Tiện Ngư, lạnh lùng mỉm cười nói: “Thỏ con, hôm nay rõ ràng là tới lêu của bổn cung
Tại sao lại coi như không nhìn thấy bổn cung vậy?”
Tâm trạng của Lý Tiện Ngư rất tốt, nghe vậy cũng chỉ cong mi nói: “Khi Gia Ninh bước vào đã hành lễ với hoàng tỷ rồi.”
Ninh Ý cười nhạo một tiếng
Đầu ngón tay khẽ giơ lên, ra hiệu kêu Chấp Sương đưa cho nàng một ly trà gừng vừa mới nấu xong
Lý Tiện Ngư giơ tay cầm lấy, còn chưa kịp cảm ơn hoàng tỷ thì lại nhìn thấy một vật có bộ lông màu trắng đang nhảy lên theo tà váy của hoàng tỷ Ninh Ý, nằm trong khuỷu tay của nàng ấy, nhô đầu ra, lấy một đôi mắt giống như đậu đen nhìn chằm chằm về phía nàng
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc: “Hoàng tỷ cũng mang theo chồn tuyết đi cùng sao?”
Ninh Ý giơ tay xoa xoa bộ lông mềm mại của chồn tuyết, không hề để ý nói: “Chồn tuyết vốn thuộc về núi tuyết
Lại không sợ lạnh
Cho nên bổn cung mang nó theo, coi như là trò tiêu khiển.” (tiêu khiển: việc làm cho tâm trạng thoải mái bằng những thú vui chơi giải trí nhẹ nhàng)
Lý Tiện Ngư nhỏ giọng trả lời, lại nhịn không được hỏi: “Nhưng tại sao hôm nay nó nhìn chằm chằm muội như vậy?”
Nàng khó hiểu nói: “Muội cũng không mang theo Tiểu Miên Hoa.”
Ninh Ý cười như không cười: “Ai biết được chứ
Có lẽ, là muốn ăn con thỏ đi.” Lý Tiện Ngư nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của Ninh Ý
Nàng không muốn bị hoàng tỷ trêu đùa
Cho nên nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, đưa ly trà đến bên môi, nhờ thời gian uống trà gừng này mà ngừng cuộc nói chuyện này lại
Trà gừng nấu thật sự rất đậm, uống vào miệng thì có vị rất cay
Uống nửa ly trà thì mới xua tan hết được khí lạnh trong cơn gió tuyết vừa rồi
Ninh Ý cũng buông chồn tuyết ra, kêu Chấp Sương bưng điểm tâm lên, rồi lại câu được câu không trò chuyện với các nàng
Một bình trà gừng rất nhanh đã bị uống cạn
Thân thể của Nhã Thiện mệt mỏi cho nên xin phép đi về trước
Lý Tiện Ngư và hoàng tỷ Ninh Ý chơi cờ lục bác với nhau, nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng nhiều, lo lắng một lúc nữa lúc trở về đường đi sẽ khó đi, cho nên nàng cũng đứng dậy đi về
Ninh Ý cũng lười giữ nàng lại, chỉ kêu Chấp Sương đưa nàng đi ra ngoài
Bức màn được cuốn lên
Lý Tiện Ngư nhấc váy đi qua bức màn, lông mi khẽ ngước lên, trông thấy thiếu niên đang chờ ở bên ngoài lều
Hắn cầm dù chờ nàng ở trên nền tuyết
Bộ quần áo màu đen tóc đen, dáng người hiên ngang, giống như cây tuyết tùng trên núi tuyết vĩnh viễn không khô héo
“Lâm Uyên.” Lý Tiện Ngư cong mi, nhẹ nhàng kêu một tiếng
Lâm Uyên trả lời một tiếng, cất bước đi đến bên cạnh nàng, nghiêng cây dù có cán bằng ngọc về phía nàng
“Bây giờ công chúa muốn đi về sao?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu một chút, đang muốn cùng hắn quay trở về lại nghe thấy phía sau vang lên hai tiếng tê tê
Ngay sau đó, cửa lều được vén lên một góc, con chồn tuyết được hoàng tỷ Ninh Ý nuôi dưỡng nhảy ra ngoài, chân trước quỳ sát đất, nhe răng trợn mắt với Lâm Uyên, bộ dáng cực kỳ hung ác
Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên, hung hăng cắn hắn một ngụm
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc, theo bản năng nói: “Lâm Uyên, hình như nó không thích ngươi lắm......”
Nàng còn chưa dứt lời, chồn tuyết mượn lực ở trên mặt đất, đột nhiên nhào về phía Lâm Uyên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên đã chuẩn bị từ sớm
Hắn giơ tay bắt lấy làn da mềm mại sau cổ của chồn tuyết, thấy nó giống như muốn nghiêng người qua cắn thì giơ tay ném nó lên trên nền tuyết ở phía xa
Đầu của chồn tuyết chúi xuống, một đầu chui vào trong lớp tuyết đọng rất dày
Khi bò lại ra ngoài, bộ lông mềm mại trên người đều dựng đứng lên, thoạt nhìn cực kỳ tức giận
Lâm Uyên cũng không hề để ý tới nó
Hắn cất bước dẫn Lý Tiện Ngư quay trở về, nhỏ giọng giải thích với nàng về phản ứng của con chồn tuyết này: “Nó năm lần bảy lượt tới Điện Phi Hương của công chúa, muốn cắn con thỏ của công chúa, đều bị thần ném ra ngoài.”
Hắn nói, giơ tay ném chồn lại nhào tới phía xa một lần nữa, giọng nói nhàn nhạt: “Con súc sinh này chắc chắn là hận thần.”
Hận sao
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc một chút quay đầu nhìn lại con chồn tuyết đang tức giận kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đột nhiên không thể không thừa nhận, bộ dáng của nó trông thật sự giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn Lâm Uyên một cái
Chỉ là, còn chưa tìm được cơ hội thích hợp thôi
Nhìn thấy nó còn muốn nhào tới, Lý Tiện Ngư vội vàng cất bước, lôi kéo Lâm Uyên rời đi
Làm cho nó ít bị Lâm Uyên ném xuống vài lần
Cho đến khi đi đến chỗ con chồn tuyết không thể nhìn thấy, Lý Tiện Ngư cũng từ từ chậm bước chân lại, nhìn núi tuyết Hòa Trác ở phía xa và mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên ta tới núi tuyết Hòa Trác
Lần đầu tiên gặp phải tuyết lớn như vậy.”
Nàng hơi cảm thán một chút: “Nguyệt Kinh Thành sẽ không có tuyết rơi lớn như vậy
Nhiều nhất cũng chỉ có một tầng hơi mỏng, sang ngày hôm sau thì sẽ tan ra
Cho dù muốn đắp người tuyết cũng không thể đắp được.”
Lâm Uyên giống như nhớ ra gì đó
Hắn nhàn nhạt rũ mắt xuống, nói với Lý Tiện Ngư: “Quốc gia của thần mỗi năm đều có tuyết rơi
Khi tuyết rơi dày cũng có thể phủ kín cả giày.”
Lý Tiện Ngư rất ít khi nghe hắn nói về chuyện có liên quan đến thân thế của hắn
Nghe vậy thì nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn về phía hắn, đáy mắt mang theo một chút tò mò
Lâm Uyên lại không nói thêm gì nữa
Hắn chỉ hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa có muốn đi đắp người tuyết không?”
“Trước khi quay trở lại Nguyệt Kinh Thành.”
Ánh mắt của Lý Tiện Ngư hơi sáng lên, lập tức gật đầu đồng ý
Tuyết ở xung quanh thật sự rơi quá dày nên rất dễ để có thể đắp được một người tuyết
Sau khoảng thời gian chưa đầy một chén trà nhỏ, Lý Tiện Ngư đã bắt đầu lăn được một quả cầu tuyết
Lâm Uyên lại không lăn phần của mình mà hắn thêm đuôi và lỗ tai cho quả cầu tuyết của Lý Tiện Ngư, tạo thành hình dáng của một con thỏ
Lý Tiện Ngư rũ mắt nhìn lại, nhìn con thỏ tuyết trắng muốt tròn vo trước mắt
Tai dài đuôi ngắn, lả lướt đáng yêu, cũng thật sự có vài phần giống như Tiểu Miên Hoa nàng đang nuôi
Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp, vây quanh vòng vòng con thỏ tuyết trước mắt, nói với Lâm Uyên: “Hình như còn thiếu một đôi mắt đỏ.”
Nàng duỗi tay nắm chặt tay áo của Lâm Uyên: “Chúng ta quay lại lều tìm hai quả gì màu đỏ lại đây đi.”
Nàng còn chưa dứt lời thì thấy Lâm Uyên đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đang đi tới ở sau lưng nàng
Lý Tiện Ngư quay người lại nhìn theo tầm mắt của hắn
Thấy trong cánh đồng tuyết mênh mông, Khương Không mang mặt nạ sắt đang từ từ đi dạo lại đây
Hắn không có che dù, trên tóc và trên quần áo đều được bao phủ một lớp tuyết mỏng, ở trong mùa đông tuyết rơi trông đặc biệt rét lạnh
Khương Không lại giống như không hề để ý
Vẫn như thường ngày hành lễ với Lý Tiện Ngư, giọng nói khàn khàn mang theo một chút ý cười: “Công chúa, con đường lên núi đã được quét dọn sạch sẽ
Bệ hạ ra lệnh, sau buổi trưa lập tức lên đường, đi đến núi tuyết tổ chức phong thiện.”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng cũng tạm thời buông xuống chuyện gắn mắt cho con thỏ, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ta lập tức quay về chuẩn bị.” Nàng nói, lại hơi tò mò một chút: “Hôm nay thái giám và người hầu bên cạnh hoàng huynh không có ở đó sao
Tại sao lại để cho Tư Chính đích thân lại đây truyền lệnh.”
Khương Không duỗi tay phủi đi tuyết rơi trên ống tay áo, dáng ve vừa nhàn nhã vừa thanh tao lịch sự: “Thần không phải vâng lệnh đến đây
Tuy nhiên chỉ nói lại cho công chúa tin tức vừa mới biết được mà thôi
Mười lăm phút sau chắc sẽ có thái giám đến truyền lệnh cho công chúa.”
Lý Tiện Ngư cảm thấy hơi khó hiểu
Nàng suy nghĩ một lúc, lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải Tư Chính muốn kêu ta về sớm chuẩn bị đúng không?”
Khương Không mỉm cười: “Thần chỉ là đột nhiên nhớ đến mà thôi
Rốt cuộc, đây cũng là lần cuối cùng thần truyền lệnh với công chúa.”
Hắn khàn khàn mở miệng nói: “Thần đã phục vụ cho hoàng gia hai mươi năm
Bây giờ, cũng đã tới lúc nên kết thúc rồi.”
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy kinh ngạc
Còn chưa mở miệng thì thấy Khương Không giơ ngón tay thon dài lên, cởi bỏ dao găm đang đeo bên hông xuống và đưa cho nàng: “Con dao găm này, có thể để lại cho công chúa làm kỷ niệm.”
Hắn cười nói: “Đây là tập tục quê nhà của thần
Cũng có thể coi như món quà thần cảm ơn công chúa vì đã giúp thần tìm về cây sáo Tử Ngọc.”
Khương Không còn chưa dứt lời, Lý Tiện Ngư phát hiện ánh sáng trước mắt nàng hơi tối xuống
Là Lâm Uyên nghiêng người che trước người nàng
Ánh mắt của hắn sắc bén nhìn về phía Khương Không, lạnh giọng từ chối: “Không cần.”
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư, nhắc nhở nàng đừng cầm lấy nó, giọng nói hơi lạnh lẽo: “Ở nơi nào lại có tập tục tặng cho người khác vũ khí giết người từng nhuốm máu?”
TN Team: Lên truyên mới bà con ơiiiii
Tên truyện: TIỂU TRÙ NƯƠNG CỦA THIẾU KHANH ĐẠI LÝ TỰ Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Phá án, Mỹ thực, Hoan hi oan gia, Cải trang giả dạng, Duyên trời tác hợp, Kim bài đề cử Ý , 1v1, Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
Tiểu trù nương nữ giả nam x nam nhân xấu xa bận rộn đến mắc bệnh kén ăn
Ăn uống, tra án, yêu đương
米米米
Khi Đường Tiểu Hà vừa đến kinh thành, cuộc sống của nàng có hai mục tiêu lớn——
“Trở thành đầu bếp đầu bảng của Thiên Hương Lâu.”
“Lấy được dao phay vàng ngự tứ.”
Mãi cho đến khi bị liên lụy vào một vụ án mạng, bị Thiếu Khanh của Đại Lý Tự coi thành “đối tượng khả nghỉ” nhét vào đại lao giam giữ nửa tháng, khi ra khỏi đại lao thì cũng đã bỏ lỡ thời gian Thiên Hương Lâu chiêu mộ đầu bếp
Đường Tiểu Hà liền hắc hóa
Mục tiêu sống của nàng biến thành ——
“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”
Tục ngữ nói, bệnh do ăn uống mà ra
Đường Tiểu Hà cảm thấy kinh thành khô ráo, vì để Tống Hạc Khanh nóng trong người, loét miệng, hôm nay nàng làm đậu hũ Ma Bà, ngày mai làm trộn mì siêu cay, ngày mốt làm cơm cháy cay siêu cấp.....
Non nửa tháng qua đi, Tống đại nhân béo lên một vòng
Càng khiến người ta tức điên hơn là Đường Tiểu Hà phát hiện Tống Hạc Khanh chẳng hề bị ảnh hưởng gì, ánh mắt của nàng lại càng thêm nóng rực lên
GÀ
Hình Bộ cháy, Đại Lý Tự vạ lây cá trong chậu, toàn bộ án tử đều ném hết lên người Tống Hạc Khanh mới vừa nhậm chức
Đối mặt với bản án treo cũ, Tống Hạc Khanh ra sức tìm chân tướng
Đối mặt với tham quan ô lại, Tống Hạc Khanh lạnh lùng trừng mắt
Đối mặt với nghiệm thi, thẩm tra, đối chiếu, Tống Hạc Khanh làm gương cho binh sĩ
Đối mặt mỹ thực, Tống Hạc Khanh.....
nôn
Thuộc hạ cố ý đưa tới một chén mì chua cay, nói là đầu bếp Đường mới tới làm
Tống Hạc Khanh: “Nhìn dầu mỡ quá
Cho chó cũng chẳng thèm ăn
Đem đi đi!” Tống Hạc Khanh: “Hương vị sao lạ vậy nhỉ, lại ăn thêm miếng nữa vậy.”
# Nam nhân chân chính rất thương thê tử
Tag: Hoan hi oan gia, Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Nữ giả nam trang
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Đường Tiểu Hà, Tống Hạc Khanh | vai phụ: | cái khác:
Một câu tóm tắt: “Độc chết tên cầu quan Tống Hạc Khanh.”