Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 76: Không cần sợ




Chương 76: Không cần sợChương 76: Không cần sợ
Trên đỉnh đầu là ánh trăng sáng rực, dưới chân là cả tòa hoàng cung nguy nga đang ngủ say trong màn đêm
Gió đêm lướt nhanh qua, khiến dải lụa choàng màu trắng bạc trên khủy tay của Lý Tiện Ngư bay lên phấp phới ở phía sau, dải lụa choàng nhẹ nhàng lướt qua cánh tay thon dài rắn chắc của thiếu niên
Lý Tiện Ngư dựa vào trên lồng ngực kiên cố của hắn, cách một bộ võ bào mỏng manh nàng nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn
Tiếng tim đập của nàng cũng trở nên dồn dập
Nàng có thể nghe thấy lồng ngực của mình đang đập thình thịch rung động, so với đêm qua khi Lâm Uyên ôm nàng quay về tẩm điện thì càng nhanh càng rõ ràng hơn
Giống như khi Tiểu Hoa Miên nàng nuôi dưỡng bị chồn tuyết đuổi theo, lung tung nhảy qua hành lang bằng gỗ vừa nhanh vừa loạn, chặt chẽ như đệt lưới vậy
Nàng cảm thấy bản thân nhất định là sợ độ cao, cho nên tim mới đập kịch liệt như vậy, giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
Tay phải của Lý Tiện Ngư rũ xuống, lặng lẽ che ngực của mình lại
Cảm thấy bản thân nên nói cái gì đó, che giấu âm thanh như đánh trống này lại
Vì vậy nàng suy nghĩ một lúc lâu, nhẹ giọng nói với hắn: “Lâm Uyên, nếu ở trong cung mà nhảy tường cao đi ra ngoài thì sẽ bị bắn thành con nhím.”
“Sẽ không.” Lâm Uyên nhàn nhạt rũ mắt, nhìn về phía nơi bố trí trạm canh gác ở trong trí nhớ, nhờ bóng đêm che giấu và động tác nhanh nhẹn lần lượt tránh đi
“Mặc dù thần mang theo công chúa nhưng cũng tuyệt đối không bị Kim Ngô Vệ phát hiện.”
Gió đêm thổi lướt qua mái tóc dài của nàng, ở trong ánh mắt của Lý Tiện Ngư rất nhiều cung tường lui nhanh ra phía sau, dần dần hiện ra ngàn vạn ngọn đèn dầu của dân gian và bầu trời xa xăm cao vời vợi
Lần đầu tiên Lý Tiện Ngư cảm thấy cung tường màu đỏ đã từng cao ngất giống như những đám mây trên bầu trời ở trong trí nhớ của nàng, giờ phút này vừa thấp vừa nhỏ như vậy, giống như là vài cái bóng dáng mỏng manh nhốt không được con chim bay lên trên bầu trời
Long Lâu Phượng Thành đều lần lượt bị bỏ lại ở phía sau
Trăng treo trên đầu cành liễu
Lâm Uyên ngừng ở bên ngoài hoa lâu Minh Nguyệt Dạ, nhẹ nhàng buông thiếu nữ trong lòng ngực xuống
Mà giờ phút này Lý Tiện Ngư cũng đã đội xong mũ có rèm che, hơi lo lắng nhẹ giọng hỏi Lâm Uyên: “Lâm Uyên, bây giờ chúng ta đi vào sao?”
Lâm Uyên chưa lập tức trả lời lại
Hắn dừng một chút, nhỏ giọng hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa còn nhớ rõ chuyện muốn mời thần uống rượu hoa chứ?”
Lý Tiện Ngư gật gật đầu: “Nhớ rõ
Chờ chúng ta trở về
Ta kêu nhóm Nguyệt Kiến ủ rượu hoa uống.”
Lâm Uyên rũ mắt: “Có lẽ sau khi hôm nay công chúa gặp qua cái gì gọi là rượu hoa thì sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa.”
Lý Tiện Ngư không hiểu lời hắn nói, chỉ cách mặt nạ tò mò nhìn về phía hắn: “Chẳng lẽ rượu hoa ở dân gian không giống như ở trong cung sao?”
Nàng suy nghĩ một lúc: “Là uống không ngon sao?”
Lâm Uyên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ cách tay áo nắm lấy cổ tay của nàng, dẫn nàng đi về phía hoa lâu trước mắt
Có lẽ sau khi Lý Tiện Ngư nhìn thấy thì sẽ hiểu rõ
Giờ phút này đã là giờ cấm đi lại ban đêm, cửa lớn của hoa lâu đã sớm đóng lại, nhưng Lâm Uyên vẫn giơ tay gõ cửa
Quy nô ở bên trong nhô đầu ra, mỉm cười xin lỗi nói với hai người họ: “Hai vị, bây giờ đã qua canh giờ ——”
Lâm Uyên lạnh lùng nhìn hắn rồi ném một thỏi bạc qua
Quy nô nhận bạc, lập tức thay đổi sắc mặt mỉm cười dẫn hai người vào trong hoa lâu: “Mời hai vị vào trong, các cô nương đều đang chờ đấy
Ngài muốn uống rượu ở phòng khách hay là đi nhã gian ở trên lầu?”
Lý Tiện Ngư nghe hắn nói như vậy, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình
Quả nhiên đến hoa lâu thì phải uống rượu
Nàng lại hơi chột dạ, tửu lượng của nàng cũng không tốt, nếu say rượu ở ngoài cung thì thật sự có thể thành một chuyện phiền phức lớn
Nàng đang do dự suy nghị, lại thấy hai cánh cửa lớn khắc hoa kia mở ra trước mắt bọn họ
Tiếng cười đùa làm nũng của người phụ nữ bề ngoài thì từ chối nhưng trong lòng thì hoan nghênh, tiếng cợt nhả trêu đùa của người đàn ông cùng nhau rót vào trong lỗ tai của nàng
Lý Tiện Ngư kinh ngạc ngước mắt, nhìn thấy trong đại sảnh có vô số nam nữ
Đàn ông đa số là mặc quần áo đẹp đẽ quý giá với vẻ mặt cợt nhả, mà quần áo của phụ nữ tươi đẹp nhưng vải dệt ở trên người lại thiếu —— Thiếu đến mức khi Lý Tiện Ngư nhìn qua cũng cảm thấy trên mặt nóng lên
Nhưng điều khiến mặt của nàng nóng lên nhiều nhất, vẫn là những lời nói phát ra từ trong miệng của những người đàn ông và phụ nữ này
Có vài lời nói nàng có thể nghe hiểu, có vài lời nói nàng cái hiểu cái không, có vài lời nói nàng hoàn toàn nghe không hiểu là có ý gì, lại theo bản năng cảm thấy không giống như là một lời nói hay
Mà giờ phút này, tú bà cũng mang theo mấy cô nương tuổi trẻ bước lên đón tiếp
Ánh mắt của bọn họ dừng ở trên người của Lý Tiện Ngư, rồi lại rơi xuống ở trên người của Lâm Uyên
Thiếu niên tuy mang mặt nạ sắt không thấy rõ được gương mặt
Nhưng ánh mắt như sao lạnh, dáng người anh tuấn, đứng giữa chốn phong nguyệt này thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được gương mặt ở sau lớp mặt nạ của hắn hơn phân nửa là tuấn mỹ bậc nhất
Mặc dù nơi này là nơi kẻ có tiền làm chủ, nhưng thiếu niên lang tuấn mỹ vẫn rất được các cô nương yêu thích
Cho nên tú bà còn chưa lên tiếng, mấy cô nương tuổi trẻ kia đã chủ động tiến lên, mỉm cười yêu kiều tiến lại gần người hắn
“Hôm nay là lần đầu tiên công tử đến đây sao
Ngài có tỷ tỷ quen chứ?”
“Có hay không có đều không quan trọng
Chọn nô đi, nô sẽ hát điệu hát dân gian ở Giang Nam.”
“Ngài đừng nghe nàng, chọn nô đi, eo của nô mềm, lúc nhảy múa sẽ đẹp hơn so với người khác rất nhiều.”
Oanh thanh yến ngữ và những cánh tay có làn da trắng tuyết
Trên mặt của Lý Tiện Ngư càng nóng, hơi nhướng mày lên nhìn Lâm Uyên đứng ở bên cạnh
Dù sao hắn mới là người bị vây quanh
Có phải sẽ mặt đỏ tai hồng hơn nàng một chút không
Lâm Uyên vẫn chưa đỏ mặt
Đáy mắt của hắn lạnh lẽo, mày kiếm nhíu chặt, chưa đợi người đến gần thì đã nghiêng người tránh đi, chỉ nắm chặt cổ tay của Lý Tiện Ngư, lạnh giọng nói với tú bà: “Nhã gian, thêm một vò Yến Sơn Nguyệt.”
Ý cười trên mặt của tú bà không giảm, chỉ nhẹ nhàng vẫy cái khăn đỏ cầm trên tay ra hiệu cho các cô nương nghênh đón lui ra sau, lại làm một quy nô tiến lên dẫn đường: “Còn không mau mang hai vị này lên lầu.”
Quy nô cười tiến lên
Mà Lâm Uyên nói khẽ với Lý Tiện Ngư: “Theo sát ta.”
Lý Tiện Ngư đang không biết phải làm sao, nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu một chút, cất bước đuổi kịp
Hai người đi lên trên cầu thang được phủ thảm nhung dày
Lý Tiện Ngư đi theo phía sau Lâm Uyên, sắc mặt đỏ bừng, tim đập như trống
Rồi cũng biết rõ nếu lùi bước ở chỗ này là không tốt, cho nên chỉ có thể cố gắng làm cho ánh mắt nhìn thẳng, nghĩ nhanh một chút đến nhã gian là được
Đột nhiên, tấm bình phong ở trên lầu hai mở ra
Bên trong có người đàn ông ăn chơi trác táng uống đến say đến mức không biết gì hết ôm một người phụ nữ quần áo lộn xộn đi ra ngoài
Hắn đẩy cô gái kia về phía lan can được điêu khắc, một tay tiến vào trong vạt áo của cô gái rồi xoa loạn lung tung, ngoài miệng còn nói những lời không sạch sẽ
Mà cô gái kia cũng không có phản kháng, ngược lại mỉm cười rồi lấy môi đỏ ngậm lấy rượu ấm và đút cho hắn uống
Lý Tiện Ngư lập tức đứng hình
Sau mặt nạ, hai má của nàng thiêu đến đỏ bừng, giống tất cả mọi thứ nàng biết trong suốt mười lăm năm qua đều bị đảo lộn
Nàng nghĩ, chẳng lẽ, đây mới là rượu hoa
Vậy nàng nói muốn mời Lâm Uyên uống rượu hoa —— Nàng không thể lại tiếp tục nghĩ nữa, cả người nóng lên giống như là bị nấu chín, trong chốc lát cũng quên di chuyển bước chân
Lâm Uyên nắm chặt cổ tay của nàng cũng dừng bước lại theo
Hắn chán ghét nhìn về phía tên ăn chơi trác táng làm bẩn đôi mắt của Lý Tiện Ngư, chịu đựng sát ý của bản thân
Cho đến khi nhìn thấy người đó sắp vén vạt áo của mình lên, cuối cùng ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lao rồi từ trong túi tay áo lấy ra một khối bạc vụn
Thấy máu thì sẽ không hay lắm
Hắn cố gắng khống chế sức mạnh của mình, đánh vào trên đầu gối của người này
Tên ăn chơi trác táng kia kêu đau một tiếng, chân mềm nhữn rồi lập tức lăn xuống cầu thang
Trong hoa lâu hỗn loạn trong chốc lát
Lý Tiện Ngư cũng phục hồi tỉnh thần lại
Nàng lập tức giơ tay rồi che lại đôi mắt đang giấu ở phía sau cái mũ có rèm che
Hơi nóng trên mặt giống như muốn hiện ra từ phía sau mũ
Đối với nàng mà nói, Minh Nguyệt Dạ này thật sự quá mức dọa người rồi
Còn làm người ta sợ hãi hơn so với Điện Hoa Quang bị ma ám
Lâm Uyên trong lúc hỗn loạn quay người lại, lấy âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa, nhắm mắt lại.” Lý Tiện Ngư giống như lúc này mới nhớ tới chuyện này, lập tức nhắm chặt mắt lại
Nàng rất cẩn thận dò tay ra, nói với Lâm Uyên: “Vậy..
ngươi dẫn ta đi về phía trước đi.”
Lâm Uyên lên tiếng đáp lời
Cách tay áo cầm lấy cổ tay của nàng, dẫn nàng bước đi lên trên cầu thang
Lý Tiện Ngư đi rất cẩn thận, trong lòng lại lo lắng
Nàng nghĩ, nếu nàng không cẩn thận mà từ trên này rơi xuống thì có thể đập trúng người nào đó hay không
Ví dụ như..
ví dụ như người đàn ông trông không giống bình thường kia
Nàng bị dọa bởi suy nghĩ này, cho nên không dám bước một bước nào lên phía trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà giờ phút này, cách nhã gian ở lầu hai còn có mười lăm bậc cầu thang
Lâm Uyên nhạy bén nhận thấy được quy nô đang dẫn đường bên cạnh đã ngẩng đầu lên nhìn
Giống như đang nhìn trộm hành động không bình thường của Lý Tiện Ngư
Lâm Uyên đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, khiến cho hắn ngượng ngùng thu hồi ánh mắt lại
Lý Tiện Ngư giống như cũng phát hiện ra bản thân mang đến phiền phức cho Lâm Uyên
Nàng muốn mở mắt ra, một lần nữa bước di về phía trước
Lâm Uyên lại ngăn nàng lại
Vốn dĩ ngón tay thon dài đang nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng đột nhiên buông xuống
Đầu ngón tay mang theo hơi nóng chạm vào mu bàn tay của nàng, tiếp theo ngón tay thon dài nắm ngón tay mảnh khảnh của nàng vào trong lòng bàn tay, cùng nàng đan chéo mười đầu ngón tay vào nhau
Giọng nói của hắn rất nhỏ, giống như tiếng gió trong đêm lặng nhàn nhạt lướt qua bên tai
Lại vô cớ khiến nàng cảm thấy yên tâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ta dẫn công chúa đi.”
“Ma quỷ cũng tốt, người cũng thế, không có gì đáng sợ hết.” .77
Chuong 77: Minh Nguyet Da
Tiếng ồn ào ầm ï ở trong hoa lâu rút đi như thủy triều ở bên tai Lý Tiện Ngư
Mà nàng giống như một con cá đỏ, sau khi thủy triều xuống thì bị mắc cạn ở trên bờ rồi lại bị người vớt lên trên bờ
Nàng cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của thiếu niên, xúc cảm tỉnh tế không thể diễn tả được của vết chai mỏng trên lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của nàng
Suy nghĩ của nàng rối loạn trong chớp mắt, tiếng tim đập thình thịch rung động
Tiếng ồn ào oi bức, giống như là quay về mùa hè, khi tiếng ve vang lên khắp mọi nơi
Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng cuộn tròn lại, giống như thẹn thùng cũng giống như là trốn tránh
Lâm Uyên lại nắm thật chặt tay của nàng
Độ ấm trên lòng bàn tay của hắn truyền lại đến chỗ của nàng, càng nóng bỏng hơn so với ngày mùa hè nóng bức nhất
Lý Tiện Ngư lại không tiếp tục trốn tránh hắn
Nàng đi theo Lâm Uyên bước đi về phía trước, nhắm mắt theo đuôi fi theo hắn, vững vàng đi xong mười lăm bậc cầu thang còn dư lại
Đi đến nhã gian ở trên lầu
Tấm bình phong bằng gỗ khép lại, phát ra một tiếng rất nhỏ
Lúc này Lý Tiện Ngư mới tỉnh táo lại, gương mặt ửng đỏ lặng lẽ rút bàn tay trắng nõn của mình ra, giấu vào trong tay áo
“Nơi này là Minh Nguyệt Dạ sao?” Nàng giấu gương mặt ửng đỏ của mình sau cái mặt nạ, chỉ nhẹ nhàng ngước đầu lên, nhìn trang trí trong nhã gian làm bộ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì
Trong nhã gian của hoa lâu cũng khác biệt so với quán trà bình thường
Ngoại trừ bộ bàn ghế bình thường thì xung quanh bốn phía đều có bức màn màu do anh đào, sau tấm bình phong vân mẫu được chạm khắc là một chiếc giường uyên ương to rộng
(vân mẫu: Thứ ốc võ đẹp, thứ xa cừ để khẳẩm vào đồ gỗ.)
Nhìn, giống như cùng ba chữ Minh Nguyệt Dạ cũng không có bất kỳ quan hệ gì
Lâm Uyên mở miệng, giải thích những nghi ngờ của nàng: “Đây chỉ là cửa vào của Minh Nguyệt Dạ.”
“Minh Nguyệt Dạ chân chính còn cần người dẫn đường.”
Hắn vừa dứt lời, tấm bình phong bị người gõ vang
Quy nô vừa nãy gõ cửa bước vào, tươi cười đầy mặt
“Đây là Yến Sơn Nguyệt hai vị đã gọi.” Hắn đặt một vò rượu và hai ly rượu bằng bạc lên trên bàn dài được trải tấm khăn trải bàn màu đỏ, cũng không có lập tức lui ra ngoài mà giống như là đang chờ tiền thưởng
Lâm Uyên cũng không nhìn hắn, chỉ giơ tay rót rượu
Rượu dâng lên nhanh chóng, rất nhanh tràn ra khỏi cái ly màu bạc
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc
Muốn duỗi tay lấy cái khăn ở trong tay áo, nhưng bàn tay trắng nõn vừa mới rũ xuống thì nhìn thấy Lâm Uyên đã dùng đầu ngón tay chấm rượu nhanh chóng viết ra một câu thơ ở trên mặt bàn
“ Lộ tòng kim dạ bạch, nguyệt thị cố hương minh

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, nhớ ra cái này có lẽ là câu ám hiệu để tiến vào Minh Nguyệt Dạ mà Lâm Uyên đã từng nói qua với nàng
Thơ từ cũng không cố định, mỗi tháng đều sẽ đổi mới một lần
Câu ám hiệu tháng sau sẽ được công bố vào giữa tháng
Người muốn tiến vào Minh Nguyệt Dạ, hoặc là mỗi tháng đều tới, hoặc là tốn bạc hỏi thăm người dẫn đường
Đây cũng coi như là một cách kiếm tiền
Nàng đang suy nghĩ thì lại nghe thấy quy nô kia cong eo và nói: “Hai vị khách quý, xin đợi một chút.”
Hắn mỉm cười: “Nô đi gọi người dẫn ngài đi qua đó.”
Dứt lời, hắn vội vàng lui ra phía sau
Tấm bình phong một lần nữa được khép lại
Lâm Uyên lau đi vết rượu dính trên bàn dài, lại rửa tay ở trong thau đồng rồi đem một cái mặt nạ hồng ngọc đưa cho Lý Tiện Ngư: “Công chúa xin hãy mang nó lên
Cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, tuyệt đối không thể tháo nó xuống.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu một chút, cầm lấy mặt nạ hồng ngọc rồi đeo lên trên mặt
Cái mặt nạ này được làm bằng vàng và được khảm hồng ngọc lên trên đó, đeo ở trên mặt hơi có cảm giác lạnh lẽo
Lý Tiện Ngư không quen một chút nên lấy lòng bàn tay che lại
Lại thấy Lâm Uyên cũng tháo cái mặt nạ sắt trên mặt xuống, đổi thành cái mặt nạ hồng ngọc giống y như cái của nàng vậy
Cái mặt nạ này hoàn toàn che đậy ngũ quan của hắn, chỉ có ngay chỗ đôi mắt là được chạm rỗng thành hình lưỡi liềm để có thể nhìn
Lý Tiện Ngư hơi lo lắng mà nghĩ—— Thật sự là che khuất lại hết, nếu như bọn họ đi lạc ở trong Minh Nguyệt Dạ, nàng có thể sẽ không thể tìm thấy được Lâm Uyên
Mà trong giây phút này, tấm bình phong bị gõ vang
Từ bên ngoài tiến vào là một người đàn ông mặc trang phục hộ viện
Hắn khép tấm bình phong lại, nhỏ giọng hỏi nói: “Hai người là khách quen sao
Đã từng tới lúc nào?”
Lý Tiện Ngư nhớ những gì Lâm Uyên đã nói với nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, từ trong túi tay áo lấy ra một quả ngọc phù đưa cho hắn
“Chúng ta không phải khách quen, chỉ nghe nói qua thanh danh của Minh Nguyệt Dạ, muốn tiến vào đi chơi một chút
Đây là đồ vật chứng minh thân phận của ta.”
Nam tử cầm lấy, ánh mắt hơi kinh ngạc
Đồ vật mà Lý Tiện Ngư đưa qua, là một cái ngọc bội có hình dáng chim loan
Mặt trái là ký hiệu Chu Tước vỗ cánh sắp bay
Đây là ký hiệu của hoàng thất Đại Nguyệt
Khi huyết mạch hoàng thất ra đời, Nội Vụ Phủ sẽ chế tạo ngọc bội này
Trong đó hình dạng và cấu tạo ngọc bội của công chúa là chim loan, mà hình dạng và cấu tạo ngọc bội của hoàng tử là kỳ lân
Đưa cái ngọc phù này ra, thì chứng minh cô gái trước mắt là công chúa hoàng thất Đại Nguyệt
Thân phận quý không thể nói
Còn là vị công chúa nào thì không phải loại người như hắn có thể suy đoán
Sau khi người đàn ông kiểm tra ngọc bội xong, lập tức cúi đầu, cung cung kính kính trả ngọc bội lại
“Mời hai vị đi theo tiểu nhân.” Hắn dứt lời, ra hiệu với Lâm Uyên và Lý Tiện Ngư, rồi nhanh chóng đi đến trước Đa Bảo Các, mở cơ quan bí mật ra
Theo một tiếng “ lạch cạch ' vang lên, một lối đi bí mật xuất hiện ở sau tấm bình phong vân mẫu
Lý Tiện Ngư đứng dậy, nhìn lối đi bí mật kia
Thấy lối đi bí mật chật chội u ám, cầu thang uốn lượn đi xuống, nhìn không thấy được điểm cuối là ở nơi nào
Lâm Uyên cũng đứng dậy, khi đi ngang qua nàng thì hơi dừng bước lại, lạnh nhạt rũ lông mi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng và dẫn nàng đi vào trong lối đi bí mật
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt
Hai má sau cái mặt nạ của nàng ửng hồng giống như vừa mới được thoa một lớp phấn trang điểm
Nàng nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay lại, gương mặt ửng đỏ lặng lẽ nghĩ, ít nhất..
ít nhất làm như vậy thì bọn họ sẽ không tách ra
Người đàn ông cầm một đèn lồng và đi trước dẫn đường
Mà Lâm Uyên nắm tay của Lý Tiện Ngư, theo sát phía sau hắn
Có lẽ là đi được khoảng thời gian một tách trà nhỏ
Rốt cuộc cũng tới được điểm cuối lối đi bí mật, trước mắt cũng nhìn thấy ánh sáng
Lý Tiện Ngư đi theo Lâm Uyên và bước ra khỏi lối đi bí mật
Nhìn cảnh tượng rực rỡ trước mắt
Sàn nhà làm bằng bạch ngọc, xà nhà làm bằng gỗ
Vô số viên minh châu mượt mà trơn bóng được kham vào bên trong những chân đèn được làm bằng vàng
Lấp lánh rực rỡ ở trong ban đêm yên tĩnh, giống như mặt trăng đang treo trên cao
Lại đi về phía trước, thì nhìn thấy có vô số thị nữ mang mặt nạ mạ vàng đang đi lại ở trong đó
Dáng người uyển chuyển, trong tay cầm cái khay làm bằng bạch ngọc có đặt rượu hổ phách, ly rượu bằng ngọc xanh, đủ loại các món quý hiếm bày ra, nhiều không kể xiết
Giống như chỉ cần có đủ bạc, thì có thể mua được đủ loại đồ vật ở trong Minh Nguyệt Dạ
Lúc này Lý Tiện Ngư mới hiểu rõ lời Lâm Uyên từng nói qua, “đây là nơi quyền quý hưởng lạc”
Nhưng, còn nửa câu sau, “người thấp hèn đổ máu.”
Lý Tiện Ngư lo lắng trong lòng
Quay đầu nhìn lại, thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông dẫn đường
Giống như đã hoàn thành nhiệm vụ
Lo lắng trong lòng nàng tăng thêm vài phần, nhẹ giọng hỏi Lâm Uyên: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Những ngón tay thon dài của Lâm Uyên đang nắm lấy tay của Lý Tiện Ngư hơi siết chặt lại, ánh mắt cũng rét lạnh vài phần
Hắn nói: “Đấu trường thú.”
Hắn là người đã đi ra từ trong đó
Lý Tiện Ngư gật gật đầu, để Lâm Uyên dẫn nàng đi về phía trước
Dọc theo đường đi, thật ra gặp được không ít con cháu quyền quý đến vui chơi
Tình cảnh khác biệt so với hoa lâu
Trong Minh Nguyệt Dạ cũng có các cô gái tới đây
Lý Tiện Ngư mặc một chiếc váy đỏ và đeo chiếc mặt nạ bằng vàng giống như Ngụy Tử Diêu Hoàng* nở rộ ở trong đất hoang
Đặc biệt thu hút sự chú ý
*(Ngụy Tử Diêu Hoàng: Chỉ hai loại hoa mẫu đơn nổi tiếng.)
Rất nhanh có mấy tên con cháu quyền quý, y vào người nhiều mà vây quanh lại đây
Trước khi lại đây, người nọ đương nhiên đã uống rất nhiều rượu hổ phách, giờ phút này bộ dáng say chuếnh choáng, đôi mắt sau mặt nạ nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại lộ ra ở bên ngoài ống tay áo của Lý Tiện Ngư, giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với nàng: “Nàng là quý nữ nhà ai, năm nay đã tới tuổi cập kê chưa
Không bằng tháo mặt nạ xuống, chúng ta nhìn xem lẫn nhau, nếu như nàng xinh đẹp ——”
Hắn còn chưa nói xong thì cảm thấy đầu vai bỗng nhiên đau nhức, thân mình nghiêng sang một bên, ' ầm
một tiếng thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Tiện Ngư nhìn phía Lâm Uyên
Thiếu niên còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng khí thế không giảm chút nào
Bội kiếm ở trong tay hắn giống như là một cây trường thương, quét ngang đánh vào từng người, đám con cháu quyền quý đầy mùi rượu kia lần lượt ngã xuống trên mặt đất giống như là cọc gỗ
Kẻ thì che cánh tay, ke thì ôm chân, liên tục kêu đau, hoàn toàn không còn bộ dáng kiêu ngạo giống như lúc nãy nữa
Từ đầu đến cuối Lâm Uyên cũng không có buông tay nàng ra
.78

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.