Ngữ khí lại có chút hâm mộ
Cảnh Hi Đế đầy bụng tâm sự bỗng chốc bị ngắt lời, hắn từ chối cho ý kiến, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía bụi cỏ đằng trước
A Vũ không kìm được nhìn thoáng qua Cảnh Hi Đế, y phục của hắn quý giá đến thế, nhìn qua liền biết là người có chút quyền thế, phụ thân như vậy, hắn hẳn có những nhi nữ như thế nào
Nhi nữ của hắn nhất định là được hắn che chở mà tùy tiện tùy hứng
A Vũ trong lòng chua xót, nàng hiểu mình đang ghen tỵ
Nàng cũng không thường xuyên ghen tỵ với người khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có lúc
Cảnh Hi Đế lại không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, bèn nói với A Vũ: “Không phải thích ăn tươi mới sao, nàng nhìn, nơi này có nấm.” Lòng ghen tỵ đã khiến A Vũ không còn muốn hái nấm, bất quá nàng vẫn miễn cưỡng nhìn sang
Nàng phồng má, mất hứng nói: “Căn bản không có, nào có nấm!” Cảnh Hi Đế chỉ vào dưới gốc cây phía trước nói: “Nàng nhìn nơi này.” A Vũ nhìn, lại chẳng thấy gì, hừ một tiếng: “Nào có!” Nàng đột nhiên trở nên rất khó tính, hệt như một con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi
Đôi mắt màu nâu của Cảnh Hi Đế im lặng nhìn A Vũ
A Vũ cảm giác được ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt của hắn đang săm soi
Sự săm soi này chính là ánh mắt của thế nhân, ánh mắt của người đi đường, giống một tấm gương, để A Vũ thấy được cái bản thân đang ghen tỵ ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng lập tức nhụt chí
Nàng biết mình không hiểu chuyện, vốn không nên đối xử với người xa lạ như vậy
Nàng có phụ thân của mình, có huynh trưởng của mình
Nàng tin tưởng phụ huynh mình không hề mất, có một ngày bọn họ sẽ ngồi thuyền từ hải ngoại trở về, mang theo Châu Thạch Kỳ Xảo La Ỷ tơ lụa mà đi về phía nàng
Nhà bọn họ sẽ một đêm giàu có, nàng sẽ trở thành thiên kim tiểu thư
Nàng sẽ được bọn họ nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái
Mà lúc này, vị thiên kim tiểu thư tương lai, người nhất định sẽ được phụ huynh sủng ái ấy, ở nơi xa quê tha hương, trước mặt một nam nhân đã lấy đi thân thể của mình nhưng lại luôn đề phòng lẫn nhau, nắm vuốt vạt váy của mình, cắn môi nói: “Chính là không thấy được… Ở đâu, ở đâu?” Vừa nói, vừa giả vờ tìm kiếm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cảnh Hi Đế thu hồi ánh mắt dừng trên mặt A Vũ, chỉ vào một chỗ trong bụi cỏ: “Cái này.” A Vũ rốt cục thấy được, quả thực có nấm, những cây nấm dại tươi mới, trong veo như nước, nhìn qua liền biết là non mềm
Nàng vội vàng chạy tới, phát hiện nơi này nấm thật nhiều
Quả thực là tâm hoa nộ phóng
Cảnh Hi Đế không biết từ đâu lấy ra một cái giỏ cỏ, A Vũ liền bỏ những cây nấm vừa hái vào trong đó
Khi đang hái như thế, nàng nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, liền cẩn thận nhìn hắn
Hắn nửa ngồi trong bụi cỏ, đang cúi đầu hái nấm
Trong bóng tối của cỏ cây, hình dáng hắn thâm thúy, tuấn mỹ anh vĩ, chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, toát ra cảm giác lạnh lùng nhạt nhẽo
Đây là một nam nhân tự phụ cao ngạo
A Vũ ban sơ cho rằng hắn có lẽ chưa đến tuổi gây dựng sự nghiệp, bây giờ nghĩ lại hẳn là đã đoán sai, hắn lớn tuổi hơn mình tưởng, dù sao con gái cũng đã sắp cập kê, con trai không biết bao lớn
Nam nhân cũng không ngẩng đầu, đỉnh đầu dường như thêm một con mắt, không chút cảm xúc nói: “Nhìn cái gì?” A Vũ có chút lấy lòng nói: “Tam Lang, ngươi, làm sao ngươi biết nơi này có nấm?” Nàng cực kỳ không khéo léo mà khen một câu: “Tam Lang học rộng tài cao!” Cảnh Hi Đế: “Hái nấm dại, phải học được cách tìm đó.” A Vũ: “Cách tìm?” Cảnh Hi Đế: “Phải, nơi cỏ cây xanh um, dưới mặt đất có chôn sợi nấm chân khuẩn, thì dễ dàng mọc ra nấm, mà lại sinh trưởng quanh năm, sang năm còn sẽ mọc nữa.” A Vũ: “Đúng là như vậy, Tam Lang quả nhiên học thức uyên bác!” Đối với điều này, phản ứng của Cảnh Hi Đế thường thường
Hắn đã nghe qua quá nhiều lời ca công tụng đức, mỗi lời đều chân thành hơn nàng, văn chương cũng nổi bật hơn nàng, những lời ca tụng trống rỗng như vậy trước mặt hắn còn chưa đủ tư cách
Nàng cũng không thấy ngại mà nói ra miệng
Cho nên hắn chỉ nói: “Đi, trở về.” A Vũ cẩn thận liếc hắn: “Tốt.” Xem ra hắn không vui
Có thể nàng cũng không tính dỗ dành hắn
Nàng cảm thấy nam nhân hay giận dỗi thì không có cách nào dỗ dành, cũng không dỗ dành tốt được, hắn muốn tức giận thì cứ để hắn tức giận đi
Thế là hai người liền đi trở về, sắp đi đến biệt uyển, liền thấy phía trước có một người, trẻ tuổi cường tráng, tư thái thẳng tắp, đang im lặng hầu ở đó
A Vũ hiếu kỳ, vô thức liền muốn nhìn sang
Cảnh Hi Đế lại đưa tay, nắm chặt cổ tay nàng, thấp giọng nói: “Lạnh sao?” A Vũ: “Ta không lạnh.” Cảnh Hi Đế lại kéo A Vũ vào lòng mình, không để lại dấu vết dùng áo khoác che lại
A Vũ muốn ngẩng đầu, bị hắn đè đầu
A Vũ la lên kháng nghị
Cách lớp lông chồn bồng bềnh của áo khoác, Cảnh Hi Đế ghé vào tai nàng nói: “Sợ lạnh thì ta sẽ ôm nàng.” Thanh âm trầm thấp ôn nhuận, hơi nóng nhẹ nhàng phả vào má A Vũ, lướt qua từng tia tê dại
A Vũ nghiêng đầu, tránh thoát hơi nóng mờ ám kia, lại khinh thường hừ hừ, dùng đầu ngón tay chọc vào chỗ thêu thùa trên ngực hắn
Chỗ thêu thùa kia quả thực dùng chỉ vàng thêu thành, rất đẹp
Nàng mất hứng nói: “Ngươi làm gì ôm ta, ta muốn nhìn!” Cảnh Hi Đế an ủi nắm tay A Vũ, khẽ cười
Vừa ngẩng đầu, nhìn về phía người tới, ý cười tán đi, hắn nhạt tiếng nói: “Nói.” Người đến là Phương Việt
Cảnh Hi Đế không muốn A Vũ nhìn thấy Phương Việt, một là không thích ánh mắt A Vũ tò mò nhìn Phương Việt, hai là trên áo bào Phương Việt có thêu Thanh Vân trắng nhạt, nếu là người có chút kiến thức về những bào phục này, chỉ sợ sẽ đoán ra thân phận đế vương
Cảnh Hi Đế còn muốn chơi đùa, giống như chơi trò nhà chòi, nếu quá sớm bị vạch trần, ngược lại sẽ mất đi thú vị
Phương Việt thấy Cảnh Hi Đế trong lòng lại ôm một tiểu nương tử như thế, trong lòng cũng kinh hãi không thôi, đế vương lại thân cận với một nương tử xa lạ đến vậy
Hắn vô thức nhìn quanh, trong tầm mắt, cũng không thấy quan sinh hoạt thường nhật, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, lần này Nam Quỳnh tự cầu phúc xuất hành, đế vương ở lại yến tiệc, quan sinh hoạt thường nhật chưa từng đi theo
Trách không được… Lúc này hắn tự nhiên không dám ngẩng đầu, chỉ quỳ một chân trên đất, cung kính nói: “Lục Quốc ——” Cảnh Hi Đế một ánh mắt đảo qua
Phương Việt ngẩn người, chữ “cữu” vốn muốn nói ra miệng nghẹn ở đó, không trên không dưới
Cảnh Hi Đế: “Ngươi nói là Lục Quốc, Lục Quốc thế nào?” Lục Quốc… Phương Việt là người lanh lợi, lập tức lĩnh hội ý tứ của Cảnh Hi Đế
Hắn cảm thấy hoang đường, lại không dám tin, nhưng lúc này cũng chỉ đành nhắm mắt nói: “Lục công tử đầu bái thiếp, đang đợi ở bên ngoài.” Cảnh Hi Đế: “Bảo hắn đợi lát là được.” Phương Việt: “Vâng.” Cảnh Hi Đế trước tiên ra hiệu cho Phương Việt, sau đó mới buông A Vũ ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
A Vũ thừa cơ nũng nịu, ôm chặt trong lòng hắn không buông, còn vòng tay qua cổ hắn: “Tam Lang, vừa rồi vì sao không cho phép ta nhìn?” Ngón tay Cảnh Hi Đế hơi cong, gõ nhẹ lên trán nàng minh khiết óng ả, nói: “Vừa rồi đôi mắt kia quay tít đang nhìn cái gì
Toàn nhìn vào thân nam nhân sao?” Trong lòng hắn tự nhiên có chút âm u mà ngay cả mình cũng không muốn thừa nhận, ví như hắn nhận ra tiểu nương tử trước mắt còn trẻ, mười sáu tuổi, mềm mại có thể véo ra nước, hệt như cành hoa vừa nở rộ, có lẽ tuổi tác cũng xấp xỉ con gái mình
Hắn cũng không vui khi nàng đi nhìn những lang quân trẻ tuổi kia
Huống hồ Long Cấm Vệ đều là những người được chọn lọc tuấn lãng thon dài, hắn càng không muốn để nàng nhìn nhiều
A Vũ nghe lời này, liền không vui, Lục Duẫn Giám cũng từng nói qua những lời như vậy đâu
Nàng nhăn mũi một cái, hướng về phía hắn hừ một tiếng: “Không nhìn thì không nhìn!” Cảnh Hi Đế ôn nhuận cười một tiếng: “Nàng chờ chút, có khách nhân đến, ta muốn đi ra ngoài tiếp khách.” A Vũ nhỏ giọng oán trách: “Không phải đã nói chơi với ta sao?” Cảnh Hi Đế: “Chờ về đến lại cùng nàng, không phải gì quan trọng khách nhân, nói vài lời liền đuổi.” A Vũ không quá cam nguyện: “Tốt a…” Cảnh Hi Đế nhìn tiểu nương tử má phồng lên, thật là lớn không cam tâm, không khỏi muốn cười
Tiểu tính tình của nàng thật lớn
*********** A Vũ mắt thấy Trách Tam Lang rời đi, nàng kỳ thật có chút buồn bực ngán ngẩm, liền lung tung đi lại trong biệt uyển, ngắm cảnh, hái hoa, bắt bướm gì đó
Khi chơi đùa như vậy, cũng nhớ tới tâm sự của mình
Diên Tường xem xét hẳn đã phát hiện mình mất tích, sẽ đi lên bẩm báo đi, thái tử có lẽ đã biết, không biết đã náo loạn thành dạng gì
Hiện giờ cái Tam Lang này, nhìn qua lại có chút quyền thế, còn nói không có chuyện gì hắn không đảm đương nổi, không biết có thể hay không giấu mình đi
Kỳ thật hắn hôm nay nói, muốn mình dứt khoát ở lại biệt uyển này, không gặp ngoại nhân, ngược lại là một kế sách tạm thời không tồi
Dù sao trước tiên phải tránh được cái đã, còn phải tìm biện pháp khác sau
Đang nghĩ như vậy, liền nghe một bên Phúc Thái nói: “Ngũ Nương tử, xin dừng bước.” A Vũ kinh ngạc nhìn sang: “Sao vậy?” Phúc Thái cười làm lành: “Ngũ Nương tử nếu muốn ngắm cảnh, phong cảnh nơi này không phải vô cùng tốt, vạn ——” Hắn nói đến một nửa, cứng đờ nuốt xuống câu nói này: “Tuyệt đối không cần đụng phải khách nhân, Tam công tử đang ở phía trước tiếp khách.” Tiếp khách
A Vũ nhớ tới vấn đề này, lập tức hứng thú: “Tiếp khách thì sao
Chẳng lẽ Tam Lang nói không cho phép ta nhìn sao
Là hắn nói muốn xen vào quản ta?” Phúc Thái: “Thế thì không có ——” A Vũ: “Đã là không có, ngươi dựa vào cái gì quản ta
Ngươi nếu còn muốn xen vào ta, thì ta sẽ đi mách Tam Lang.” Phúc Thái: “…” Hắn không thể tin được mà nhìn tiểu nương tử trước mắt
Dung mạo yêu kiều trong veo như nước, sáng lấp lánh sạch sẽ, đẹp bao nhiêu thì có bấy nhiêu, có thể cái tính tình này thật sự là khó chiều quá
Hắn phụng dưỡng bên cạnh đế vương, chính là hoàng hậu gặp cũng phải cho hắn mấy phần nể mặt, hắn chưa từng bị người như thế uy hiếp qua
Nhưng hắn trong lòng cũng hiểu rõ, hiện giờ Cảnh Hi Đế đối với tiểu nương tử này sủng ái dung túng, nàng mà đi mách tội mình, mình không chịu nổi, vậy thì phiền toái
Không thể đắc tội
Huống hồ tiểu cô nương làm ra vẻ tính tình trẻ con, thật là khiến người ta yêu thích, ngay cả hắn cũng cảm thấy đáng yêu
Còn có thể làm gì, cứ sủng ái kính trọng nàng thôi
Hắn liền cười làm lành: “Ngũ Nương tử, nàng nếu muốn nhìn cũng không sao.”